Dog Fighting hay Chọi Chó là loại hình thể thao khi cho 2 con chó thi đấu với nhau trong sàn đấu, là môn thể thao đẫm máu (giống với những môn thể thao đấu võ đài. đấu với bò tót …) đã xuất hiện từ thời La Mã cổ đại, nổi tiếng nhất là tại Đấu trường La Mã ở Rome dưới thời trị vì của Đế chế La Mã và đạt đến đỉnh cao về mức độ phổ biến trong thế kỷ 16. Dog Fighting đã trở thành Văn Hóa của của nhiều quốc gia phát triển như Nhật Bản, Nga, Anh, Mỹ.
Những con chó PITBULL đã được lai tạo từ rất lâu trước đó để tham gia Môn thể thao Dog-Fighting đã tồn tại ở Mỹ hàng trăm năm và trở thành trở thành một phần của văn hóa Bắc Mỹ vào năm 1817.
Năm 1835, luật cấm chọi chó ở Anh được ban hành, và đến năm 1860, ở Mỹ cũng bắt đầu CẤM CHỌI CHÓ nhưng đại đa số người Mỹ (trong đó có cả Cảnh Sát) vẫn ủng hộ và phát triển môn thể thao này.
Đến năm 1881, con chó tên là PiLot được ông Cockney CharLie LLoyd nhập về nước Mỹ (trong các tài liệu đều ghi nước Mỹ nhập chó pitbull từ Anh nhưng cụ thể là họ nhập chó từ Ireland (Ailen) và Scotland là chủ yếu, sau này là phân ra nhiều dòng chó pitbull cổ xưa nhưng chung quy lại thì có nhánh mũi đen và mũi đỏ) để rồi 17 năm sau đó, tổ chức UKC công nhận giống từ năm 1898 và tổ chức ADBA công nhận giống từ năm 1909.
Năm 1911, FCI là Fédération Cynologique Internationale là một liên đoàn quốc tế của một số câu lạc bộ nhân giống các quốc gia có trụ sở tại Thuin, Bỉ do các nhà sáng lập thuộc Pháp, Bỉ, Hà Lan, Áo, Đức thành lập trong khi pitbull là biểu tượng của nước Mỹ được UKC công nhận từ năm 1898, được ADBA công nhận từ năm 1909 và người Mỹ không hề tham gia sáng lập ra tổ chức FCI năm 1911. Do đó, nhiều người hiện nay đem cái chuẩn của một tổ chức sinh sau đẻ muộn và không chuyên về pitbull Mỹ để đánh giá pitbull Mỹ thì rõ ràng là SAI cơ bản.
Trong thế chiến thứ 1 từ 28-7-1914 đến 11-11-1918 thì PITBULL là biểu tượng của nước Mỹ, thế nên, ngày nay những người Mỹ bản địa và nhiều người Mỹ khác vẫn rất ưa chuộng PITBULL.
Năm 1936 bắt đầu từ AKC – Hiệp hội chó giống ở Mỹ đã hình thành nên 1 giống mới gọi là American Staffordshire Terrier, kể từ đó, có nhiều tiêu chuẩn để xác định về pitbull xuất hiện trên thế giới với nhiều cái tên như: American Pit Bull Terrier, American Staffordshire Terrier, Staffordshire Bull Terrier … và nhiều tổ chức cấp CHỨNG NHẬN GIỐNG đã cho rằng PITBULL là tên chung của nhiều giống chó có ngoại hình tương đồng với APBT. Điều này là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hiện tượng loạn thông tin khiến cho người muốn tìm hiểu ko phân biệt được PITBULL là như thế nào và xảy ra nhiều vụ tranh cãi về PITBULL.
Sau chiến tranh, với sức mạnh truyền thông và tài chính của các tập đoàn Châu Mỹ, Châu Âu với danh nghĩa bảo vệ động vật thì nhiều nước bị buộc phải ra luật cấm môn thể thao Dog Fighting ngoại trừ Nhật Bản, Nga, Afghanistan, Pakistan, ALbania, Morocco, Ấn Độ, Trung Quốc, Thái Lan ... thậm chí Honduras là quốc gia gần đây nhất cũng phải ban hành luật cấm môn thê thao Dog Fighting vào năm 2015. Tuy nhiên, môn thể thao Dog Fighting vẫn được tổ chức rất chuyên nghiệp và bài bản ở những quốc gia bị buộc phải cấm đã thể hiện rõ sức hấp dẫn của môn thể thao lâu đời của loài người có giá trị lịch sử hàng ngàn năm nay.
Liên quan đến môn thể thao DOG Fighting thì trên thế giới đang chia ra 4 vùng gồm:
+) Vùng cấm chọi chó triệt để: châu Mỹ, châu Úc, vài nước Nam Phi và nhiều nước Châu Âu.
+) Vùng chọi chó là hợp pháp: Trung Quốc, Nhật Bản, Nga, Afghanistan, Pakistan, ALbania, Morocco, Ấn Độ, Trung Quốc, Thái Lan ...
+) Vùng cấm chọi chó ở vài địa phương nhưng thực ra thì họ vẫn mắt nhắm mắt mở cho môn thể thao chọi chó hoạt động: các nước Tây Á, các nước châu Âu tách ra từ Nga và Nga.
+) Vùng chưa xác định: các nước trung đông, thậm chí là Đan Mạch (châu âu), peru, ecuador, Venezuela, cuba, Châu Phi … thực tế thì môn thể thao Dog Fighting rất được ưa chuộng.
Nếu xét ở góc độ quy mô toàn cầu thì môn thể thao Dog Fighting được hơn 2/3 thế giới chấp nhận CHÍNH THỨC hoặc KHÔNG CHÍNH THỨC, kể cả những quốc gia phát triển hàng đầu thế giới, thế nên quan điểm chỉ có nước nghèo mới chơi, nước phát triển cấm là SAI và truyền thông thế giới đang cố tình che dấu SỰ THẬT này.
Với danh nghĩa bảo vệ động vật thì phe CẤM CHỌI CHÓ đã áp đặt nhiều quy định đến các nước mà họ nắm quyền kiểm soát HỆ THỐNG PHÁP LUẬT, nhưng họ lại ủng hộ HUẤN LUYỆN CHÓ CẮN NGƯỜI đã cho thấy sự mâu thuẫn trong chính danh nghĩa bảo vệ động vật này. Ngoài ra, con người chúng ta vẫn ăn thịt động vật vì thế nếu mù quáng tin theo phe CẤM CHỌI CHÓ thì chúng ta nên ăn chay à ?
Ngày nay, giống chó chủ yếu được sử dụng để tham gia môn thể thao Dog Fighting là Tosa Inu ở Nhật Bản và Pitbull Thuần Chủng ở hầu hết các nước trên Thế Giới. Ngoài ra vẫn có những giống chó khác tham gia môn thể thao Dog Fighting nhưng ít phổ biến hơn như Kangal (Thổ Nhỉ Kỳ), Cane Corso (Ngao Ý), Caucasian Ovcharka (Ngao Nga), Fila Brasileiro (Ngao Brazil), Presa Canario (Ngao Bắc Phi), Boerboel (Ngao Nam Phi), Dogo Argentino …
Lý do chủ yếu để Pitbull Thuần Chủng trở thành giống chó chủ yếu tham gia môn thể thao Dog Fighting là bản tính thân thiện với con người của giống chó Pitbull hơn hẳn các giống chó khác.
Lịch sử Môn thể thao Chọi Chó, Dog Fighting ...
Chọi chó đã được ghi lại trong lịch sử của nhiều nền văn hóa khác nhau và được cho là đã tồn tại kể từ khi loài chó được thuần hóa lần đầu từ loài sói. Nhiều giống chó đã được lai tạo đặc biệt cho sức mạnh, thái độ và các đặc điểm thể chất giúp chúng trở thành những con chó chiến đấu tốt hơn. Có nhiều tường thuật về các chiến dịch quân sự sử dụng chó chiến đấu, cũng như quà tặng hoàng gia trong hình dạng của những con chó lớn. Các tài khoản của cuộc chiến chó trong Trung Quốc có từ năm 240 sau Công nguyên (Anon, 2014b). Chó chiến đấu cũng có thể được truy trở lại La Mã Đế chế (Gibson, 2005).
Các nhà sử học đã chỉ ra rằng di cư quy mô lớn của con người, phát triển thương mại, và quà tặng giữa các tòa án hoàng gia của cuộc chiến có giá trị chó đã tạo điều kiện cho sự lan rộng của các giống chó chọi.
Vào năm 43 sau Công nguyên, khi người La Mã xâm lược nước Anh, cả 2 bên đã mang những con chó chiến đấu tham gia chiến tranh trong 7 năm sau đó. Trong cuộc chiến này, người La Mã đã sử dụng một giống chó có nguồn gốc từ Hy Lạp được gọi là Molossus và Người Anh đã sử dụng Mastiff miệng rộng (English Mastiff hay chó Ngao Anh) có nguồn gốc từ dòng máu Molossus có nguồn gốc từ Hy Lạp.
Người Anh cuối cùng đã thua trận chiến nhưng người La Mã đã rất ấn tượng với English Mastiff và họ bắt đầu nhập khẩu những chó đấy để sử dụng trong đấu trường La Mã cũng như sử dụng trong chiến tranh.
Khán giả trong đấu trường La Mã ở Rome theo dõi những con English Mastiff nhập khẩu từ Anh đọ sức với những động vật như: voi hoang dã, sư tử, gấu, bò tót và đấu sĩ.
Sau này người La Mã lai tạo và xuất khẩu chó chọi sang Tây Ban Nha, Pháp và các nước khác của châu Âu cho đến khi cuối cùng những con chó chọi này quay trở về nước Anh. Và môn chó thi đấu với gấu đã trở thành một trò tiêu khiển phổ biến khắp Tây Âu, giống như môn thể thao cho chó thi đấu với bò tót từ thời Trung Cổ cho đến thế kỷ 19 ở các nước châu Âu bao gồm Đức, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và Hà Lan.
Đến thế kỷ 12, tập tục thả những con chó chiến đấu vào võ đài với những con bò đực và gấu bị xích đã trở nên phổ biến ở Anh, được coi là một hình thức giải trí đáng kính trong giới quý tộc Anh. Nhưng đến đầu thế kỷ 19, sự khan hiếm ngày càng tăng và giá cả ngày càng tăng của bò đực và gấu, cũng như mối lo ngại ngày càng tăng về vấn đề ngược đãi động vật, đã làm giảm sức hấp dẫn của môn thể thao này. Năm 1835, Quốc hội Anh cấm tất cả các hoạt động cho chó chiến đấu với bò và gấu. Sau khi luật được thông qua thì môn thể thao Dog Fighting hay Chọi Chó nổi lên như một giải pháp thay thế hợp pháp, rẻ hơn những con bò hay những con gấu. Trong những ngày đầu của môn thể thao chọi chó ở Anh, chó Bull Anh cổ, chó Bull, chó Terrier (đều đã tuyệt chủng) là những giống chó được lựa chọn để tham gia môn thể thao máu me này. Sau đó, những con chó chiến đấu được lai với các giống chó khác để tạo ra giống chó nhanh nhẹn, bền bỉ, khỏe mạnh và có khả năng chiến đấu tốt hơn.
Mặc dù có những ghi chép lịch sử về những trận chọi chó quay trở lại những năm 1750 và hoạt động rộng rãi xuất hiện sau Nội chiến ở Mỹ nhưng đến khi một Staffordshire Bull Terrier được đưa đến miền Bắc Nước Mỹ thì môn thể thao chọi chó mới thực sự trở thành một phần Văn Hóa của Bắc Mỹ năm 1817..
Nhiều con chó chiến đấu được nhập khẩu từ Anh và Ireland đến Mỹ thì môn thể thao Chọi Chó đã phát triển trở nên rất chuyên nghiệp vào những năm 1860, chủ yếu là Ở phía đông bắc nước Mỹ. Đến năm 1881 thì môn thể thao Chọi Chó phát triển cực mạnh và lan tỏa đến khắp thế giới để rồi sau đó 17 năm (1898) tổ chức UKC công nhận giống và đến năm 1909 thì tổ chức ADBA công nhận giống PitBull tên đầy đủ là American Pit Bull Terrier viết tắt APBT là một giống chó riêng biệt, được các nhà nhân giống chọn lọc theo hướng chiến đấu có cân nặng từ 14-27 kg (30-60 pounds) và chiều cao con đực từ 46-53 cm (18-21 inches) và con cái từ 43-51 cm (17-20 inches) .
Chọi chó nhanh chóng trở thành một môn thể thao cá cược và khán giả phổ biến ở Hoa Kỳ và một số khu vực ở Châu Âu, Châu Á và Châu Mỹ Latinh. Nhưng mối lo ngại về tính nhân đạo của chọi chó ngày càng lớn, và đến những năm 1860, hầu hết các bang đã cấm môn thể thao này. Tuy nhiên, nó vẫn tiếp tục phát triển mạnh mẽ trong thế kỷ 20, với sự ủng hộ rộng rãi từ công chúng và các quan chức cảnh sát.
Ngành công nghiệp này cũng đang bùng nổ ở Hoa Kỳ, tập trung ở các khu vực thành thị và miền Nam nông thôn. Trên toàn quốc, khoảng 30% số chó trong các trại động vật là chó pit bull, giống chó được sử dụng để chọi chó; ở một số khu vực, con số đó có thể tăng lên 60%.
Tại Mỹ, nam tính là hiện thân của sức mạnh, sự hung hăng, cạnh tranh và phấn đấu để thành công. Bằng cách thể hiện những đặc điểm này, một người đàn ông có thể đạt được danh dự và địa vị trong xã hội của mình.
Những người đàn ông thuộc tầng lớp lao động tìm kiếm những cách để thể hiện sự nam tính của họ thông qua chọi chó để có được danh dự và địa vị xã hội.
Nam giới thuộc tầng lớp trung lưu trở lên thì thể hiện bản lĩnh đàn ông qua nghề nghiệp; do đó, chọi chó chỉ là thú vui, họ bị thu hút bởi sự hồi hộp và phấn khích của các cuộc chiến.
Bên cạnh niềm đam mê thể thao và địa vị, người ta còn bị lôi cuốn vào trò chọi chó để kiếm tiền. Trên thực tế, một trận đấu chó trung bình có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền hơn một vụ cướp có vũ trang hoặc một loạt các giao dịch ma túy đơn lẻ.
Afghanistan
Khi bị Taliban cai trị Afghanistan thì môn thể thao dog-fighting bị cấm. Nhưng ngày này thì môn thể thao dog-fighting đã được hồi sinh khắp Afghanistan như một trò tiêu khiển phổ biến vào cuối tuần mùa đông, đặc biệt là ở Kabul, nơi các trận đấu diễn ra công khai và thường được kiểm soát chặt chẽ để đảm bảo an toàn cho khán giả. Đấu chó là một ngành kinh doanh lớn và là nguồn thu nhập cho những người chủ của những chú chó vô địch. Những con chó hàng đầu đáng giá như một chiếc ô tô mới.
Albania
Chọi chó đã được hợp pháp hóa ở Albania trong hơn 25 năm qua trong các trận đấuchuyên nghiệp.
Trung Quốc
Chọi chó được phép theo luật Trung Quốc mặc dù cờ bạc vẫn cấm cờ bạc.
Morocco (Ma-rốc)
Một số giống chó trước đây được nhập khẩu từ Pháp trên thị trường chợ đen hiện là bất hợp pháp. Tuy nhiên, dog-fighting là một hoạt động không bị cấm.
Pakistan
Gần đây thì môn thể thao này đã bị pháp luật cấm giống Honduras (Honduras bị buộc phải cấm môn dog fighting từ năm 2015) nhưng môn thể thao dog-fighting vẫn là môn thể thao rất được ưa chuộng ở vùng nông thôn Pakistan, đặc biệt là ở các tỉnh như Punjab, Azad Kashmir, Sindh và Khyber Pakhtoonkhwa. Karachi.Sindhi là thành phố nổi tiếng nhất về các trận đấu của môn dog-fighting với các quy tắc thi đấu rất chặt chẽ vì vậy các giống chó khác nhau đã được nhân giống và lựa chọn rất cẩn thận.
Ấn Độ
Chọi chó cực kỳ phổ biến và có thể thấy ở một số vùng thuộc Đông, Tây, Bắc và Nam Ấn Độ. Việc thực hành là bất hợp pháp theo định nghĩa của pháp luật Ấn Độ. Các võ đài chọi chó ngày càng trở nên phổ biến và trở thành trò tiêu khiển của giới nhà giàu Ấn Độ.
Tại Nga,
Môn thể thao Dog Fighting đang nhanh chóng trở thành trò tiêu khiển được các tầng lớp giàu có ở Nga lựa chọn.
Việc nuôi những con chó chiến đấu như chó sục pit bull và chó chiến đấu của người da trắng ngày càng phổ biến trong giới trẻ, thường là trong số những "người Nga mới" - những người có doanh nghiệp tư nhân và sẵn sàng tiền mặt.
Nhiều người tham gia xem các trận đấu chó chỉ đơn giản là để "thể thao" thì việc cá cược vào kết quả của trận đấu diễn ra rất phổ biến.
Trẻ em và những người qua đường đôi khi bị tấn công ngẫu nhiên bởi những con chó được nuôi trong các khu dân cư đô thị sầm uất của người Nga sinh sống đã giúp cho Luật cấm chọi chó đã được thông qua ở một số nơi như Moscow theo lệnh của thị trưởng thành phố.
Tuy nhiên ở phần lớn nước Nga, các trận chọi chó dog-fighting được tổ chức hợp pháp cho giống chó chăn cừu Caucasian, chó chăn cừu Gruzia và chó chăn cừu Trung Á. Hầu hết các cuộc chọi chó là các cuộc thi truyền thống được sử dụng để kiểm tra sức chịu đựng và khả năng của những con chó lao động được sử dụng để bảo vệ gia súc. Bác sĩ thú y luôn có mặt, các cuộc thi không bao giờ dẫn đến tử vong và rất hiếm khi xảy ra thương tích nghiêm trọng. Hầu hết các cuộc chiến kết thúc trong vài phút khi rõ ràng con chó nào vượt trội hơn. Khi kết thúc ba vòng, cuộc thi được tuyên bố là hòa.
Nhật Bản
Theo các tài liệu lịch sử, Hōjō Takatoki, shikken thứ 14 (nhiếp chính shōgun) của Mạc phủ Kamakura được biết đến là người bị ám ảnh bởi trò chọi chó, đến mức ông cho phép các samurai của mình nộp thuế bằng chó. Trong thời kỳ này, chọi chó được gọi là inuawase (犬合わせ).
Chọi chó được coi là một cách để các samurai giữ được tính hiếu chiến của họ trong thời bình. Một số daimyō (lãnh chúa phong kiến), chẳng hạn như Chōsokabe Motochika và Yamauchi Yōdō, cả hai đều đến từ tỉnh Tosa (tỉnh Kōchi ngày nay), được biết là khuyến khích chọi chó. Chọi chó cũng rất phổ biến ở tỉnh Akita, là nguồn gốc của giống chó Akita.
Chọi chó phát triển ở Kōchi thành một hình thức được gọi là tōken (闘犬).
Theo các quy tắc hiện đại, những con chó chiến đấu trong một võ đài có hàng rào cho đến khi một trong những con chó sủa, kêu ăng ẳng hoặc mất ý chí chiến đấu.
Chủ sở hữu được phép thừa nhận thất bại và các trận đấu sẽ dừng lại nếu bác sĩ cho rằng điều đó quá nguy hiểm.
Hòa thường xảy ra khi cả hai con chó không chiến đấu hoặc cả hai con chó chiến đấu cho đến khi hết thời gian.
Có nhiều quy tắc khác, bao gồm một quy tắc quy định rằng một con chó sẽ thua nếu nó cố gắng giao cấu.
Chó vô địch được gọi là yokozuna, như trong sumo.
Chọi chó không bị cấm trên toàn quốc, nhưng các quận Tokyo, Kanagawa, Fukui, Ishikawa, Toyama và Hokkaidō đều cấm tập tục này.
Hiện tại, hầu hết những con chó chiến đấu ở Nhật Bản đều thuộc giống Tosa Inu, có nguồn gốc từ Kōchi.
Tosas Inu có nguồn gốc từ khu vực này và người dân ở đây đã chơi môn Dog Fighting trong ít nhất 400 năm.
Đội bóng chày địa phương thậm chí còn được gọi là Kochi Fighting Dogs.
Hirose theo dõi sự phổ biến của môn không chiến ở Kochi từ thời Chosokabe Motochika, một lãnh chúa ở thế kỷ 16, người từng cai trị toàn bộ Shikoku. Hirose nói rằng Motochika khuyến khích các trận không chiến giữa các binh sĩ của mình như một động lực thúc đẩy tinh thần. Hình ảnh Motochika trong bộ giáp đầy đủ và vung giáo chào đón du khách đến công viên, mà Hirose cho biết có khoảng 700.000 người mỗi năm.
Phần lớn truyền thống mang tính biểu tượng được vay mượn từ môn thể thao quốc gia của Nhật Bản, sumo, trong đó gần như mọi chuyển động mà một võ sĩ thực hiện trước và sau khi bước vào võ đài đều mang ý nghĩa nghi lễ. Những con chó có thể không coi trọng điều đó, nhưng chủ của chúng thì có. Họ gọi thú tiêu khiển của mình là inuzumo—nghĩa đen là “chó sumo”.
Họ nói, giống như sumo, token là một môn thể thao. Những gì nó không phải là sự tàn ác của động vật. Teruaki Sudo nói:
“Nếu một con chó không có tinh thần chiến đấu, chúng tôi sẽ không đưa nó vào võ đài.
Và nếu những con chó được gọi là tinh thần chiến đấu không được phép đánh nhau, thì sự hung hăng của chúng sẽ thể hiện theo những cách khác.”
Hình xăm các cảnh trong thần thoại Nhật Bản bao phủ hầu hết cơ thể của Yoshiaki Nakata, ngoại trừ hai chân từ đầu gối trở xuống và một dải mỏng chạy từ xương ức đến đũng quần.
Nakata, chủ tịch Hiệp hội chọi chó quốc gia, mặc đồ trắng từ đầu đến chân, đeo kính râm gọng vàng màu hoa oải hương. Một người phụ nữ mặc chiếc quần vàng đính sequin tự giới thiệu mình là vợ anh đeo chiếc nhẫn kim cương to vào tay trái của anh trước khi anh ngồi xuống xem trận tranh chức vô địch ở Bando.
Trận đấu diễn ra giữa hai cựu chiến binh: một chú chó nâu tên là Yume (giấc mơ) và một chú chó đen tên là Bontenmaru.
Với tất cả những vết sẹo và những mảng hói do các đối thủ trong quá khứ đã xé bỏ những mảng lông, bộ lông của chúng trông giống như những hình ghép hữu cơ kỳ lạ.
Những chiếc răng bị mất của chúng nhô ra khỏi cổ của chủ nhân khi chúng hét vào mặt chúng từ trên đỉnh bát giác.
Cuộc chiến của họ kéo dài ít hơn 10 phút. Cuối cùng, cả hai con vật đều thở hổn hển.
Những sợi dây nước dãi đặc sệt máu chảy ra từ miệng chúng.
Chúng bị cắn thủng da hàng tá chỗ và những mảnh lông của chúng trải khắp đấu trường.
Hai bên sườn của chúng phập phồng như ống bễ.
Cả hai con chó đều kiệt sức; không thể tiếp tục, nhưng cũng sẽ không đầu hàng.
Con chó nào bỏ cuộc trước sẽ thua cuộc.
Yume nhìn lại chủ nhân của mình với ánh mắt cầu xin. Chủ nhân của Bontenmaru hét vào mặt nó để yêu cầu nó tiếp tục chiến đấu. “Bác! Baka!” anh ấy hét lên (“Ngu ngốc! Ngốc nghếch!”).
Không có con chó sẽ chiến đấu.
Sau ba phút không hoạt động, trận đấu được gọi là hòa. Những người chủ nhảy vào vòng, tóm lấy những con chó của họ và kéo chúng ra ngoài.
Khi chó đã sạch sẽ, mọi người—giám khảo, chủ, khán giả—giúp dọn dẹp.
Trẻ em Nhật Bản được dạy tự dọn dẹp sau khi đến trường. Vì bọn trẻ làm tất cả công việc nên các trường học ở Nhật Bản không có người lao công.
Rõ ràng, điều này cũng đúng với các trận không chiến.
Khi chiếc nhẫn được xóa, lễ trao giải có thể bắt đầu.
Các chủ sở hữu lần lượt bước vào để nhận giải thưởng của họ.
Những con chó yếu nhất giành được phần thưởng tồi tệ nhất—hộp khăn giấy và thuốc chống muỗi. Những võ sĩ giỏi hơn được trang bị quạt điện, lò vi sóng và TV màn hình phẳng.
Tại các trận đánh lớn hơn, đôi khi người chiến thắng nhận được ô tô.
Người chiến thắng chung cuộc trong ngày, một chú chó tên Lai, kết thúc một ngày không mấy suôn sẻ.
Lai tìm kiếm tất cả thế giới như thể anh ấy đang hấp hối.
Những người chủ của anh ta đã trải một tấm bạt xanh bên đường, và Lai đang nằm nghiêng trên đó.
Có máu trên tấm bạt. Kiệt sức vì nóng, chủ nhân của nó nói.
Họ đã bọc cơ thể anh ấy trong túi nước đá và dội nước lạnh cho anh ấy, và bác sĩ thú y Hiroshi Sudo đã tiêm cho anh ấy một mũi nước muối lạnh để hạ nhiệt độ.
Lai sống sót.
Ba ngày sau, anh ấy sẽ có thể đi lại được.
Trong khoảng ba tháng nữa, anh ấy sẽ có thể chiến đấu trở lại.
Chỉ có 5 trong số 47 tỉnh của đất nước có luật chống chọi chó. Tokyo là một trong số đó, vì vậy những người Tokyo đến những nơi như Bando, một thị trấn nông nghiệp nhỏ cách thủ đô 2 giờ về phía đông bắc, để chiến đấu. Các cơ sở để tổ chức những trận đấu chó là một nhà kho kim loại khổng lồ. Bên trong là ba hình bát giác bằng gỗ, đường kính khoảng 12 feet, mỗi hình ngồi xổm trên đỉnh một cái bệ nâng. Ba bệ nhỏ được bắt vít vào các cạnh của mỗi hình bát giác. Trên đỉnh mỗi bục là một chiếc ghế gấp duy nhất, và trên mỗi chiếc ghế là một thẩm phán. Đôi khi, thẩm phán thứ tư sẽ quan sát từ mặt đất. Hai bệ thép lớn hơn được gắn ở các cạnh đối diện của mỗi hình bát giác, giúp chủ nhân của những chú chó có tầm nhìn không bị cản trở.
Không cần giấy phép hoặc giấy phép để chiến đấu với chó, vì vậy không có hồ sơ chính thức về số lượng cuộc chiến xảy ra mỗi năm. Teruaki Sudo, chủ tịch Hiệp hội Chọi chó Đông Nhật Bản (và là cha của Hiroshi), cho biết nhóm của ông tổ chức tám hoặc chín giải đấu mỗi năm, trong khi các nhóm nhỏ hơn có thể tổ chức 2 hoặc 3 giải đấu. Từ 60 đến 100 con chó có thể chiến đấu trong một giải đấu nhỏ. Trong một giải đấu lớn, con số đó có thể lên tới 250. Không thể nói có bao nhiêu trận đánh xảy ra ngoài sổ sách mỗi năm, đặc biệt nếu bạn tính các trận đấu bò tót, hầu như được tài trợ hoàn toàn bởi mafia Nhật Bản hoặc yakuza.
Bên ngoài nhà thi đấu, mọi người nướng xiên yakitori trên những chiếc vỉ nướng tạm bợ, còn trẻ em thì ăn dưa hấu và bento. Bên trong, những dãy bàn xếp được kê sẵn cho đám đông. Họ hút thuốc, quạt và uống trà xanh từ những chiếc cốc nhựa nhỏ. Nhiệt độ đang lên tới 100 độ và hình xăm của một số nam giới lộ rõ qua chiếc áo sơ mi cotton mỏng của họ.
Máu đầu tiên trong ngày đổ ra trước khi bất kỳ con chó nào bước vào võ đài.
Khi một người đi lên đoạn đường nối, những người khác lao ra khỏi hình bát giác và cắm răng vào cổ đối thủ. Kẻ xâm lược kẹp chặt và hất đầu anh ta sang một bên, kéo đối thủ của anh ta vòng theo anh ta, kéo cổ anh ta. Phát thanh viên bắt đầu hét lên.
Đám đông lùi lại, những người ở gần những con chó nhất tản ra tránh đường để đảm bảo an toàn cho bản thân, những người còn lại tạo thành một vòng vây lỏng lẻo xung quanh họ.
Vài giây sau, chủ của những con chó tóm lấy đuôi chúng và cố gắng kéo chúng ra xa nhau.
Một con Tosa Inu trưởng thành—đôi khi được gọi là chó ngao Nhật Bản, giống chó duy nhất được sử dụng trong các trận đấu chó truyền thống của Nhật Bản—có thể nặng gần 200 pound.
Phải mất 6 người đàn ông để kéo chúng ra. Họ mang theo một chiếc vòi thổi không khí có áp suất vào mặt những con chó và nhét những miếng nêm bằng nhựa vào miệng những con chó để mở hàm của chúng. Cuối cùng, bọn chúng đã được tách ra. Chủ nhân của kẻ gây hấn lôi con chó của mình trở lại võ đài.
Những con chó dành khoảng 10 phút nữa để cắn và cào trước khi một con kêu lên - dấu hiệu đầu hàng - và trận đấu được gọi. Không có người chiến thắng.
Elizabeth Oliver, một người Anh xa xứ, người đã thành lập tổ chức phi lợi nhuận Animal Rescue Kansai vào năm 1991, cho biết Đạo luật Phúc lợi và Quản lý Động vật, được thông qua năm 1973, “hoàn toàn không hiệu quả”. ,"ở nước Nhật.
Sakiko Yamazaki, một nhà tư vấn tự do về phúc lợi động vật ở Nhật Bản, gọi luật này là “khá đàng hoàng” nhưng nói rằng nó “không thực sự được thực thi ở mức tối đa”.
Đó là một phần vì luật quá mơ hồ. Mặc dù nó coi việc làm tổn thương một con vật “không có lý do” là một tội ác, nhưng nó không cho biết lý do chính đáng có thể là gì. Nhưng ngay cả trong những trường hợp rõ ràng về hành vi tàn ác với động vật, cảnh sát hiếm khi hành động, Oliver nói.
Kể từ khi luật được thông qua, cảnh sát chỉ đóng cửa một cửa hàng thú cưng ở Tokyo vì vi phạm luật.
Trên giấy tờ, hầu hết các nhóm bảo vệ động vật Nhật Bản đều phản đối việc đấu chó.
Chizuko Yamaguchi, thanh tra thú y tại Hiệp hội phúc lợi động vật Nhật Bản (JAWS), nhóm phúc lợi động vật lâu đời nhất và lớn nhất của Nhật Bản hay bất kỳ nhóm nào khác đều không nỗ lực phối hợp để cấm chọi chó—vì hai lý do.
Đầu tiên là nhận thức rằng đó là một truyền thống của Nhật Bản.
Những "người khuyển", tên gọi của những người Chọi Chó, nói rằng đó là một phần lịch sử văn hóa của đất nước họ, giống như việc săn bắt cá voi hoặc cá heo. Yamaguchi nói, đã có đủ thành viên quốc hội đồng ý với họ để ngăn chặn những thay đổi đối với luật.
Lý do khác là mối quan hệ sâu sắc của Chọi Chó với yakuza. Oliver nói: “Ở Nhật Bản, bất cứ điều gì liên quan đến chó đều do xã hội đen điều hành. Ngày xưa, họ kiếm tiền từ mại dâm và buôn súng, nhưng bây giờ họ kiếm được lợi nhuận khổng lồ từ việc kinh doanh thú cưng.”
Mặc dù cờ bạc là bất hợp pháp ở Nhật Bản, nhưng với một số trường hợp ngoại lệ, bạn có thể giành được giải thưởng như máy điều hòa không khí và TV.
Yakuza không thích người ngoài nhúng mũi vào công việc kinh doanh của họ. Lần cuối cùng JAWS gây ồn ào về việc cấm chọi chó, các nhân vật sơ sài bắt đầu xuất hiện tại nhà của nhân viên JAWS, Yamaguchi nói.
Một người tham gia bảo vệ động vật ở Nhật Bản, người đã yêu cầu Newsweek giấu tên vì sợ bị trả thù, cho biết: “Hoạt động này gắn liền với các hoạt động của mafia — cả chính phủ và các bên liên quan đến bảo vệ động vật tư nhân đều rất sợ rằng sự tham gia có thể gây nguy hiểm cho sự an toàn của họ”.
Đối với yakuza, buôn bán động vật là một ngành kinh doanh đáng tin cậy.
Một con vật thuần chủng có thể mang lại cho bạn khoảng 7.000 đô la trong một cửa hàng thú cưng cao cấp ở Tokyo.
Trung bình, một con chó con Tosa Inucó giá từ 5.000 đến 10.000 USD, trong khi một con chó có thành tích chiến thắng có thể được bán với giá 15.000 USD.
Trong thời kỳ nền kinh tế bong bóng của đất nước, từ năm 1986 đến năm 1991, Tosa Inu đôi khi được bán với giá từ 20.000 đến 30.000 USD, theo Teruaki Sudo, chủ tịch câu lạc bộ thì Tosa Inu chỉ cần có sự cân bằng giữa thông minh và ngu ngốc để trở thành một con chó chiến đấu vì:
Một con chó quá thông minh, nó sẽ không đánh nhau, bởi vì nó không thích bị những con chó khác cắn.
Takashi Hirose, người điều hành Công viên Tosa Inu, một đấu trường cách Thành phố Kochi, trên đảo Shikoku, giải thích:
Nếu một con chó ngu ngốc, thì nó không có kỹ thuật.
Những người nuôi chó ở Nhật Bản gọi những gì họ làm là biểu tượng “chó chiến đấu”.