CharLie LLoyd's PiLot và di sản PitBull

Nhà vô địch "CharLie LLoyd's PiLot" được lai tạo bởi John Holden ở Red Lion Inn, Park Street, Walsall, Anh vào năm 1878 có cha là SmaLL’s BiLLy và mẹ là Darby’s Kit. 

PiLot có trọng lượng bình thường là 16,33 kg (36 pound) và trọng lượng thi đấu là 12,25 kg (27.01 pound).

Các tổ tiên khác của PiLot không rõ nguồn gốc, được lai tạo từ những năm 1800 từ những con chó săn cổ của AnhIreLand

Đến năm 1835, khi môn chó đấu bò bị cấm thì các nhà nhân giống tập trung nhân giống và chọn lọc ra những con pitbull cổ xưa theo xu hướng chiến đấu tạo nền tảng để cho ra mẫu vật pitbull hoàn chỉnh như ngày nay.

Vào năm 1881, PiLot được ông Cockney CharLie LLoyd nhập về nước Mỹ để rồi 17 năm sau đó, tổ chức UKC công nhận giống từ năm 1898 và tổ chức ADBA công nhận giống từ năm 1909 thì PitBull tên đầy đủ là American Pit Bull Terrier viết tắt APBT là một giống chó riêng biệt, được các nhà nhân giống chọn lọc theo hướng chiến đấu có cân nặng từ 14-27 kg (30-60 pounds) và chiều cao con đực từ 46-53 cm (18-21 inches) và con cái từ 43-51 cm (17-20 inches).

FCI là Fédération Cynologique Internationale là một liên đoàn quốc tế của một số câu lạc bộ nhân giống các quốc gia có trụ sở tại Thuin, Bỉ do các nhà sáng lập thuộc Pháp, Bỉ, Hà Lan, Áo, Đức thành lập vào năm 1911 tức sau khi pitbull đã trở thành 1 giống chó biểu tượng của Mỹ 13 năm và  người Mỹ không tham gia sáng lập ra tổ chức FCI năm 1911. Do đó, ngày nay khi có nhiều người sử dụng việc công nhận giống của FCI để đánh giá về pitbull Mỹ đã thuần chủng trước đó 13 năm là SAI cơ bản. Mục đích của những người đi theo lập luận này là để tạo ra những nguồn thông tin sai lệch phục vụ cho việc buôn bán những con chó lai và những con chó vẻ ngoài tương đồng với pitbull, những con chó này được nhân giống không theo mẫu vật pitbull ban đầu vì vậy sự ổn định về gen giống không tốt và tiềm ẩn nhiều nguy cơ cho con người.

Nhà vô địch CharLie LLoyd's Pilot và nhà vô địch nữ CharLie LLoyd’s Paddy là tổ tiên của nhiều nhánh chó PitBull hiện đại và đại diện nổi tiếng nhất là nhà vô địch CoLby's Pincher 24w.

Sau đó, từ Pincher 24w mà các nhà nhân giống đã nhân giống ra nhiều nhánh chó Pitbull khác nhau như Tudor’s Black JackRedBoy để rồi cho ra nhiều mẫu vật hoàn chỉnh ngày nay như: Dibo, Bolio, Snooty, Eli, Buck, Jeep, Jocko, Yellow, Mayday, Machobuck, Jumbo, Iron

PiLot trở nên nổi tiếng khi đánh bại con chó "Louis Krieger's Crib" vào ngày 19 tháng 10 năm 1881 tại đất nước Mỹ trong trận đấu có tiền cược là 1,000 $ đô la mỗi bên và được rất nhiều người quan tâm đến xem. 

Truyền thông thời bấy giờ đưa tin rất rầm rộ đã khiến cho PiLot trở thành biểu tượng của môn thể thao Dog-Fighting tại Mỹ và lan tỏa khắp thế giới cho đến ngày nay.

Và sau đây là câu chuyện về môn thể thao: Dog-Fighting thông qua trận đấu giữa PiLot vs Crib

Môn thể thao Dog-Fighting đã tồn tại ở Mỹ hàng trăm năm trước đó và trở thành trở thành một phần của văn hóa Bắc Mỹ vào năm 1817. Nhưng để môn thể thao này được đẩy lên cao trào thì phải nhắc đến năm 1881 khi Kit Burns nuôi những con chó pitbull của mình và chúng rất thành công trong sàn đấu ở 273 Water Street, nơi có những con người hung hãn đã tham gia các trận đấu cá cược từ những năm 1860-1870 dọc theo con sông East River. Có rất nhiều khu vực tương tự như vậy trong New York và Kit Burns là chủ sở hữu Sportsmen's Hall (or Bandbox). Môn thể thao dog-fighting dành cho quý ông đã có những chú chó chiến đấu của Kit Burns rất tốt từ hàng thế kỷ trước. Những trận đấu thử nghiệm thỉnh thoảng vẫn được tiến hành trong khu vực yên tĩnh ở vùng lân cận New York. 

Là một biên tập viên thể thao của một nhật báo đô thị nổi tiếng, trong những năm gần đây, Ihave đã từ chối nhiều hơn một lời mời đặc biệt để tham dự các trận đấu Dog-Fighting. Nhưng vào năm 1881, khi chú chó vện PiLot được nhập khẩu từ Anh về đất Mỹ đã khiến chú chó lông trắng Crib lo lắng, đến khi không còn chút sức để chống trả trước sự tấn công của PiLot và PiLot trở thành nhà vô địch Mỹ, đây là một cuộc thi giữa các tiểu bang với số tiền cược là 2,000$ đã mang một sắc thái quốc tế, được tiến hành với những chuẩn mực đạo đức phù hợp và là một dịp vinh danh bởi rất nhiều người nổi tiếng và được kính trọng nhất trong giới Dog-Fighting thời bấy giờ. 

Sự kiện này không phải là một thứ gì đó ngắn ngủi của sự sang trọng trong môn chó chọi. Thách thức đã được chính thức thông qua National Police Gazette; Richard K. Fox, người đã chú ý đến những con chó chiến đấu, tự hào chấp nhận lý thuyết của các bên liên quan; và ông ấy đã đặc biệt ủy nhiệm cho biên tập viên thể thao của mình, William E. Harding, vào vị trí trọng tài của trận đấu quan trọng này.

Louis Kreiger, ở Louisville, chủ của Crib đã thay mặt thế giới thách thức một chú chó nhập khẩu trong một trận đấu được mô tả là một trận đấu "công bằng-đầu-lượt" với giá 1.000 $ mỗi bên. 

"Cockney Charley" Lloyd, ở New York, đã thực hiện thử thách được đăng trên Gazette và hỗ trợ chú chó chiến đấu của mình, Pilot, một Americananimal. 

Vòng sơ loại của cuộc thi nhanh chóng được hoàn thành, nhưng phải mất một thời gian trước khi lựa chọn Pittsburg, Kentucky là địa điểm tổ chức trận đấu. 

Chính ở bang Kentucky này, các cuộc kiểm tra đánh bắt cá cược chuyên nghiệp đã bị đặt ngoài vòng pháp luật từ lâu, và từ Louisville, một nhà báo nổi tiếng của New York đã mang đến một câu chuyện rất nổi tiếng khi anh ta trở về từ một trong những trận đấu tay không đầu tiên được tổ chức riêng tư ở đó, tức là câu chuyện đáng để đặt ra vì ý nghĩa của nó trong việc thúc đẩy sự tương phản về quan điểm.

Có vẻ như, sau cuộc chiến giải thưởng được đề cập, người đàn ông lịch lãm này là một trong số một phái đoàn của New York, người đã tiến hành vòng 1/8 bằng cách say sưa và tham quan các nhà thể thao của thành phố. 

Đối với trận đấu chó giữa Pilot và Crib, một số phóng viên thể thao tốt nhất từ New York, Chicago, St. Louis, Cincinnati, New Orleans và nhiều thành phố hàng đầu khác đã đến Louisville, gần với địa điểm diễn ra trận đấu

Một số tiền đáng kể đã được đánh cược kết quả trận đấu trên khắp đất nước

Đường sắt Ohio và Mississippi đã phát hành vé tham quan đặc biệt cho trận đấu

Các phái đoàn thể thao đã được sắp xếp gặp nhau tại khách sạn Louisville được chủ trì bởi Alderman Gifford, chủ tịch Hội đồng quản trị Louisville của Aldermen, và bởi  Adam Bly là người đứng đầu của Văn phòng Cảnh sát thành phố Louisville bang Kentucky và những người khác của thành phố

Các Điều khoản Thỏa thuận được ký kết vào ngày 1 tháng 9 năm 1881 sau Công nguyên tại Văn phòng Cảnh sát Gazette, giữa Louis Kreiger, Louisville, Ky., Và Charles Lloyd, New York:

Charles Lloyd, ở New York, nói rằng đồng ý chiến đấu với chú chó lông vện Pilot của anh ta, tai bị cắt và đuôi, chống lại con chó trắng Crib của Louis Kreiger, ở Louisville, con chó trắng bị cắt tai và đuôi, với trọng lượng 28 pound (~12,7kg) bằng số tiền cược là một nghìn đô la ( 1.000 đô la) mỗi bên: 

Trân đấu sẽ diễn ra vào ngày 19 tháng 10, năm 1881 sau Công nguyên, tại hoặc trong vòng bảy dặm từ Pittsburg, Ky. 7 giờ sáng của ngày giao tranh và trận đấu từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối, Richard K. Fox sẽ là bên liên quan cuối cùng và chọn trọng tài. 

Các khoản tiền gửi được thực hiện với Richard K. Fox, của Văn phòng Cảnh sát Gazette, bên liên quan cuối cùng, viz: Khoản tiền gửi đầu tiên là năm trăm đô la (500 đô la) một bên vào ngày 5 tháng 9 năm 1881 và khoản tiền gửi cuối cùng là hàng trăm đô la (500 đô la) một bên để được đăng với Richard K. Fox, hoặc người đại diện của ông, vào ngày 19 tháng 10 năm 1881, và vào ngày và diễn ra cuộc chiến, Louis Kreiger gửi năm trăm đô la (500 đô la) cho bốn trăm đô la (400 đô la) của Charles Lloyd, ở đó là một khoản trợ cấp một trăm đô la (100 đô la) cho các chi phí của Lloyd đến và đi từ Pittsburg, Ky. ' do đó Louis Kreiger đặt cược một nghìn (1.000 đô la) vào chín trăm đô la Mỹ (900 đô la) của Charles Lloyd.

Charles Lloyd và Louis Krieger đồng ý rằng nếu các nhà chức trách can thiệp bằng bất kỳ hình thức nào hoặc cố gắng ngăn chặn trận đấu xảy ra, thì trọng tài sẽ có toàn quyền chỉ định thời gian và địa điểm để tổ chức trận đấu tiếp theo

2 bên cũng đồng ý rằng trọng tài sẽ yêu cầu cân lại những con chó và lần cân nói trên phải được thực hiện trong vòng 30 phút trước thời điểm thi đấu và không con chó nào được phép vượt quá 28 pound (12,7kg).

2 bên cũng thống nhất rằng những người xử lý phải nếm thử nước dùng để tắm cho những con chó của nhau và dùng miếng bọt biển ướt (khăn lau) để cho 2 con chó liếm nước. Sau đó, miếng bọt biển (khăn lau) được sử dụng sẽ được nhỏ nước vào miệng con chó khác để chứng minh rằng không có chất độc hoặc thuốc lạ nào có trong 2 miếng bọt biển (khăn lau) này. Sau khi những con chó đã được nếm thử, cả 2 miếng bọt biển (khăn lau) đều không được thay đổi.

Để tuân theo thỏa thuận này, Charles Lloyd và Louis Kreiger đồng ý tuân thủ các quy tắc được thể hiện trong thỏa thuận này, người bị mất số tiền hiện đã được ký gửi cho bên liên quan. 

2 bên đồng ý rằng trận đấu sẽ được tiến hành theo quy tắc chọi chó (dog-fighting) của Văn phòng Cảnh sát Gazette.

5 giờ sáng ngày diễn ra trận đấu, các con đường dẫn đến bãi tắm đông nghẹt xe cộ đủ mọi hình thức.

Kreiger có Crib trong một chiếc xe buggy, và PiLot được chở trong một chiếc xe ngựa kín. 

Lúc 6:30, cả 2 nhóm đến trang trại của Garr, cách Louisville 6 dặm, 

Cách đó 6 dặm là một cái chuồng cũ kỹ trông thô kệch, mà người viết báo đã cho biết là "đã được trang bị cẩn thận cho một trận đấu chó như thể là chuẩn bị cho một đám cưới

Một cái sàn đấu dài 13,16 feet được dựng lên ở một đầu của nhà kho, và trong tòa nhà cũ nát này, đám đông nhanh chóng chen chúc nhau để có được vị trí xem tốt nhất. 

Tuy nhiên, trọng tài Harding không hài lòng với các điều kiện của tòa nhà, và mọi người bị buộc phải ra ngoài trong khi nhà kho được dọn dẹp lại. 

Sau đó ông Harding đã sắp xếp phù hợp cho cuộc đấu chó. 

Trước khi những khán giả đòi Cockney Charley trả lại tiền vì Cockney Charley là "người không muốn mất một xu cho trận đấu" đã nói rằng mọi người sẽ phải trả 1 đô la để đến và xem trận đấu. 

Một số người đã trả tiền cho "Cockney Charley" nhưng không ít người đã trèo vào qua các lỗ để vào bên trong tòa nhà xem trận đấu.

Lúc đó là khoảng 7 giờ 15 khi những con chó được cân. 

PiLot nặng hai mươi lăm và ba phần tư pound, nặng hơn một phần tư pound so với Crib.

Khi lựa chọn các góc sàn đấu và tắm rửa thì Kreiger đã thắng và quyết định PiLot phải tắm rửa trước

Trang trại của Garr luôn sẳn sàng mọi thứ để 2 con chó tắm rửa. Trong nhà bếp, có hai cô con gái và một em bé của bà Garr, việc tắm chó được thực hiện dưới sự chỉ định của trọng tài. 

PiLot được đặt trong một bồn nước ấm và tắm rửa sạch sẽ, sau đó anh ta được tắm trong sữa ấm, và Kreiger nếm thử nước để xem có quả ớt đỏ nào được bỏ lên mình PiLot hay không

PiLot sau đó được làm khô với khăn quàng cổ đã được trọng tài kiểm tra và sau đó được đắp trong chăn.

Crib sau đó đã được "trải qua cùng một quá trình tắm rửa tương tự" 

Và bây giờ những con chó đã được đưa đến sàn đấu đã được bao quanh bởi một số người đàn ông quan trọng nhất của Louisville

SỰ HẤP DẪN CỦA CROWD VÀ CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU

Sự phấn khích mãnh liệt chiếm ưu thế khi những con chó được đưa vào trong sàn đấu. 

Cảnh sát trưởng Sở Cứu hỏa Louisville Hughes thông báo mong muốn của trọng tài rằng cả 2 người xử lý đều được khám xét. 

Những người xử lý đã tìm kiếm kỹ lưỡng nội thất của nhau, để chắc chắn rằng không có gì được che giấu có thể gây thương tích cho con chó đối thủ. 

Khi nghi lễ khám xét lẫn nhau này kết thúc, người ta đưa ra lời tuyên bố vào lúc 9:20 để thả những chú chó vào sàn đấu. 

Chăn và rọ mõm của những con chó được nhanh chóng cởi bỏ và những con chó được thả tự do lao vào nhau. 

Chúng ta hãy để ông Harding (trọng tài của trận đấu) kể câu chuyện bằng những từ mà ông đã tường thuật trên tờ báo mà ông là biên tập viên thể thao:

Cả hai đều thốt ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, và sau đó, với một người bị trói dã man, Crib lao đến góc của Pilot và tấn công đối thủ. 

Crib đã chụp được vào mũi của PiLot nhưng con chó vện (PiLot) đã hất Crib ra và tóm lấy chân phải của Crib.

PiLot đã nới lỏng chân của mình trên chân của Crib để có được một vị trí tốt hơn trên cổ họng của Crib.

Crib đã gỡ đòn thành công và một lần nữa bắt được mũi của Pilot, chỉ để nới lỏng nó gần như ngay lập tức và tóm lấy Pilot bằng gáy và xé toạc, ném PiLot nằm xuống. 

Khi nằm xuống Pilot đã ôm Crib bằng vú và giữ chặt, nhưng không thể giữ được vì quá bất lợi nên PiLot đã buông ra và chụp lấy tai trái của Crib. 

Sau đó, đến lượt Pilot nới lỏng vòng giữ và lấy được chân trước bên trái của Crib giữa các răng hàm.

Khi PiLot siết hàm thì xương ở chân của Crib bị nứt khá rõ. 

Hình phạt khủng khiếp này dường như chỉ khiến chú chó Louisville tức giận hơn, 

Với nỗ lực khủng khiếp, Crib đã ném Pilot 5 lần liên tiếp bằng cách giữ tai. 

Crib lại tiếp tục bắt giữ mũi của Pilot, đòn mũi là đòn ưa thích của Crib và một lần nữa ném con chó New York nằm sàn. 

Nhanh như chớp, Crib buông mũi PiLot và đi đến nhai chân trước của PiLot. 

Với khả năng làm chủ trận đấu mà Crib đang thực hiện, mọi người ở Louisville nghĩ rằng Crib là người chiến thắng gần như chắc chắn trong trận đấu này.

Nhưng bây giờ đến lượt PiLot thực hiện một số cuộc chiến, và cách mà anh ta nhai một cách ngon lành chân trái của Crib thật khủng khiếp. 

Crib, với tiếng gầm gừ, bị bung ra chỉ để được bắt lại theo cách tương tự. 

Với một nỗ lực khác, Crib một lần nữa giành được tự do của mình, và trong suốt 5 phút những con chó đã chiến đấu với nhau bằng cách rong tai, cho đến khi cuối cùng Pilot hạ gục Crib và trong khi giữ nó bằng tai, nó đã đập đầu nó xuống sàn đấu. 

Crib giữ chặt cổ họng của PiLot, và mặc dù chỉ chiến đấu bằng ba chân, nhưng đã thành công trong việc ném PiLot nằm sàn. 

Điều này dường như khiến Pilot cảm thán, vì anh ta đã ném Crib bằng một cái cổ họng và một lần nữa bằng một cái giữ chân sau. 

Crib quay trở lại và cố giữ chân trên Pilot, và sau đó có thêm người đặt cược 100 đô la rằng Crib sẽ thắng cuộc chiến. "Cockney Charley, chủ sở hữu của Pilot" nhận cược ngay lập tức

CRIB ĐANG XUỐNG SỨC, PILOT LÀM CHỦ TRẬN ĐẤU

Cuộc chiến bây giờ đã kéo dài 42 phút
Crib đã lấn lướt trước đối thủ của mình trong trò chơi, nhưng Crib đã quay sang bên cạnh sàn đấu và muốn nhảy ra khỏi sàn đấu thì bị con chó vện vồ lấy và kéo trở lại trận đấu
Crib là một con chó bị ăn đòn áp đảo nhưng vào lúc này PiLot không bằng lòng với chiến thắng mà PiLot muốn giết chết đối thủ trong sàn đấu.
Crib một lần nữa quay sang một bên của sàn đấu và thành công trong việc nhảy ra ngoài sàn đấu.
PiLot theo sau để tóm cho bằng được Crib khi Crib bị người khác tóm lấy con vật cưng Louisville bằng hàm dưới và bám chặt lấy nó, không nhả. 
Mọi người bắt buộc phải nhặt đem những con chó  bỏ vào sàn đấu một lần nữa. 
PiLot đã ném Crib vào góc với một đòn rong tai và giữ miết ở đó. 
Kreiger dùng mũ quạt cho Crib một cách mạnh mẽ, nhưng con chó không còn phản ứng, vì nó đã nhanh chóng thất bại. 
Kể từ lúc này, PiLot không làm gì khác ngoài việc cố gắng giết chết Crib trong sàn đấu.
Cuộc chiến kéo dài đúng 1h 25 phút. 

Ngay khi bên chiến thắng đến kho hàng để khởi hành về lại NewYork, Kreiger bước lên và nói với "Cockney Charley" Lloyd: "Tôi đã nói với bạn là tôi sẽ xử lý nếu tôi thua, và tôi ở đây để giữ lời."
Và anh ấy đã giữ lời. 
Không tránh khỏi nó, quý ông Louisville là một người chơi thể thao kỹ lưỡng. Anh ta đã chứng minh điều này khi cho phép chú chó gần chết của mình được kéo trở lại sàn đầu bởi PiLot. 
Nguồn cung cấp thông tin từ Cảnh sát Richard K.Fox Gazette
Biên tập bởi Edward Van Every
Nhà xuất bản Frederick A. Stokes Company - New York

Và sau đây là câu chuyện về quân khuyển Stubby, biểu tượng của pitbull Mỹ trong chiến tranh thế giới

Vào một ngày tháng 7-1917, anh lính John Robert Conroy, 25 tuổi, nhìn thấy một chú chó nhỏ lang thang trong khuôn viên Đại học Yale (New Haven, bang Connecticut), nơi mà các thành viên thuộc binh đoàn 102 bộ binh đóng quân, chờ ngày ra mặt trận. Con vật tròn trĩnh, đuôi ngắn ngủn thuộc giống pitbull. Conroy quyết định nuôi nó, đặt tên là Stubby, do dáng tròn ủm ấy. 

Một thời gian ngắn sau, Stubby được cả trung đoàn yêu mến và xem nó như con vật đem lại phước lành, gần gũi đến độ Stubby dần trở thành một anh lính nhỏ, tham dự mọi cuộc huấn luyện, biết đứng nghiêm khi kèn trổi lên và học chào theo kiểu lính, được đặc biệt gia giảm để thích hợp với nó. Stubby đáng yêu đến độ viên chỉ huy trung đoàn cho phép nó được ở cạnh các quân nhân, giúp nâng cao tinh thần của họ, trong khi quy tắc cấm loài vật trong trại lính.

Stubby trở nên gần gũi với các binh sĩ của trung đoàn (nhất là với John Robert Conroy) cho đến ngày trung đoàn lên tàu để đến châu Âu tham chiến. Conroy giấu con chó dưới áo khoác, lên tàu SS Minnesota, rồi lại giấu nó trong hầm than. 

Giữa hải trình, con chó bị phát hiện và được giới thiệu với các thủy thủ. Stubby đáng yêu đã nhanh chóng chiếm được tình cảm của các lính thủy, một thợ máy còn chế những thẻ bài quân nhân dành cho chú chó. 

Một câu hỏi hóc búa được đặt ra cho John Robert Convoy: 

Tiếp tục giấu con chó cho đến lúc tàu cập bến? 

Đưa chó vào trong các chiến hào lúc giao chiến? 

Dù gì bí mật cũng bị cấp trên phát hiện. 

Chỉ huy của Convoy, Đại tá John Henry Parker, vốn tính khí lầm lì, hẳn sẽ không chấp nhận một vị khách không mong muốn kiểu này. 

Thế nhưng thực tế đã diễn ra hết sức bất ngờ và thuận lợi. 

Stubby thông minh đã “lấy lòng” vị đại tá khó tính bằng một kiểu chào nhà binh thật chuẩn. 

Vẻ đáng yêu của Stubby như một thứ chìa khóa vạn năng mở được mọi cánh cửa. 

Stubby được phép ở cạnh chủ, với một giấy phép đặc biệt của trung đoàn, như một con vật đem lại may mắn, đến mặt trận Pháp.

Trung đoàn đặt chân đến chiến trường vào ngày 5-2-1918

Stubby thích nghi rất nhanh với môi trường mới. Không còn thói quen gây ồn ào hay những cái chào khiến phải bật cười. Con vật đã nhanh chóng đối mặt với sự nguy hiểm của chiến tranh. 

Chỉ ít lâu sau khi đến nơi, Stubby hít phải hơi mù tạt ở Chemin-des-Dames, được đưa vào bệnh viện và được quan tâm chăm sóc. Trong rủi có may, sự cố này khiến Stubby nhận biết chính xác mùi của khí này và không thiếu cơ hội sử dụng kiến thức ấy một cách hiệu quả, một khi trở lại mặt trận. 

Vài tuần sau, khi đội quân còn đang yên giấc, một cuộc tấn công mới bằng khi độc khởi sự. Stubby nhận ra tức khắc, chạy và sủa ầm ĩ, đồng thời cắn áo đánh thức mọi người kịp lúc, trước khi họ hít phải một liều gây chết. 

Vào cuối chiến tranh, những cuộc tấn công bằng khi độc tăng gấp bội nên các binh sĩ phải mang mặt nạ.

Trong thời gian 210 ngày trên chiến trường và tham gia 17 trận chiến, Stubby có khả năng phát hiện những người lính Mỹ bị thương (qua tiếng nói và quân phục) và sủa báo hiệu vị trí cho đến khi bác sĩ đến giúp nạn nhân. 

Với những người bị thương vẫn còn có thể di chuyển, Stubby hướng dẫn họ đến trại. 

Còn với những ai bị thương nặng, nó ở cạnh bên để an ủi họ. 

Cũng có lời đồn rằng Stubby được sử dụng như một giao liên trong chiến hào, nó báo hiệu bằng tiếng sủa hay bằng cách vẫy đuôi sự xuất hiện gấp rút của đạn pháo hay quân địch. 

Một sự cố càng củng cố huyền thoại của quân khuyển Stubby

Một ngày nọ, Stubby bất chợt gặp một người lạ, đang vẽ bản đồ các đường hào của quân Đồng minh. Người này cố trấn an Stubby khi nó bắt đầu sủa ầm ĩ. 

Nghe tiếng Đức, con chó lao đến, gã kia chạy trốn, bị chó cắn vào chân, rồi kéo ống quần giữ rịt kẻ kia, cho đến khi binh sĩ Mỹ chạy đến. 

Vụ bắt giữ một điệp viên của kẻ địch là dịp để chỉ huy trưởng trung đoàn 102 thăng hạng trung sĩ cho Stubby.

Bên cạnh đó, Stubby là sự nâng đỡ tinh thần rất quan trọng cho các quân nhân trong chiến tranh. 

Nghịch lý thay, vai trò này được thừa nhận khi Stubby bị thương do lựu đạn, nó bị nhiều mảnh găm vào ngực và chân, và được chuyển đến bệnh viện thuộc hội chữ thập đỏ để được phẫu thuật, như mọi quân nhân. 

Vì con chó đã trở thành một biểu tượng nên thật vô lý nếu không được điều trị tử tế.

Sau một thời gian điều trị, ngay khi vừa hồi phục, có thể đi được, Stubby đã dạo qua các phòng của bệnh viện để an ủi những thương bệnh binh khác. 

Sau trận đánh ở Château-Thierry, những phụ nữ vùng lân cận đã may cho Stubby một chiếc áo khoác da vừa vặn và xinh xắn, mà sau này để gài các huân chương được tặng vì lòng dũng cảm của nó. Nhờ vậy, người ta có thể nhận ra chú chó nổi tiếng ấy ngay tức khắc. Hơn nữa, cái tên Stubby cũng được thêu trên áo.

Khi trở về Mỹ, cái tên Stubby được nhắc đến đầu tiên trong nhật ký chiến tranh, không chỉ được mời dự các cuộc tuần hành của cựu chiến binh, mà còn được gặp Tổng thống Mỹ Woodrow Wilson, Waren G. Harding và Calvin Coolidge, được bắt tay các vị ấy. 

Cũng vào thời gian ấy, Stubby được cử làm thành viên trọn đời của Đội cựu binh Mỹ, Hội thanh niên Cơ Đốc YMCA, Hội Chữ thập đỏ Mỹ.

Năm 1921, Stubby được tướng John Pershing trao huân chương vàng của Hội Giáo dục Nhân đạo, vì sự tận tâm phục vụ. 

Những tưởng thưởng khác gồm có: huân chương Pháp cho trận đánh ở Verdun, huân chương cho trận Chateau-Thierry, huân chương cựu binh New Haven hay huân chương tưởng niệm cuộc chiến tranh 1914-1918. 

Như một biểu tượng, Stubby xuất hiện trong nhiều cuộc trình diễn.

Dù gì đi nữa, sau tất cả những sự cố, Stubby có được thứ mà mọi con chó thích nhất trên đời: được ở cùng với chủ

Khi John Robert Conroy quay trở lại Đại học Georgetown để học luật, Stubby cũng theo cùng, ngay lập tức trở thành “linh vật” mới của Georgetown Hoyas, đoàn vận động viên của Đại học Georgetown. 

Stubby chết năm 1926, trong giấc ngủ và trong vòng tay của người đã đón nhận nó ở Yale.

Có cả một cáo phó dành cho Stubby trên tờ The New York Times, như một anh hùng nhỏ thật sự. 

Một điều thú vị: cấp bậc của Stubby trong quân đội cao hơn chủ chút ít, trung sĩ Stubby và hạ sĩ John Robert Conroy. 

Xác của Stubby được nhồi rơm và được trưng bày ở bảo tàng lịch sử Smithsonian (Washington D.C.)

Một phim hoạt hình với tên Sgt Stubby: An American Hero ra mắt vào năm 2018.

Ngày nay, nếu nói đến các giống chó cắn người thì mọi người thử tìm hiểu về các giống chó như: Tibetan Mastiff (Ngao Tây Tạng), Tosa Inu (Ngao Nhật), Cane Corso (Ngao Ý), Presa Canario, Caucasian Ovcharka (Ngao Nga), Fila Brasileiro (Ngao Brazil), Boerboel (Ngao Nam Phi), Neapolitan  Mastiff, Dogo Argentino, Doberman Pinscher, Rottweiler, Malinos (Becgie Bỉ) hay chó Phú Quốc, chó cỏ VN ... để có thêm thông tin về các dòng chó cắn người.

Vì sao, hễ có sự việc chó cắn người thì mọi người cứ nghĩ đến chó pitbull ? 
Lý do là do chủ sở hữu của #Facebook và #Google là những người muốn dìm giống chó pitbull (nguyên nhân thực sự thì không ai rõ) thế nên những từ khoá liên quan đến pitbull cắn người được ưu tiên khi tìm kiếm thông tin chó cắn người.

Vì vậy, những nhà truyền thông tuy thừa biết những con chó cắn người vốn dĩ không phải là pitbull nhưng họ vẫn cố tình quy chụp những con chó này là pitbull để tăng lượt view, tăng tương tác.

Những người am hiểu thì họ thừa biết pitbull thuần chủng rất khó cắn người nhưng những người không am hiểu là những "giáo sư google" sẽ dựa vào những thông tin sai lệch để lại tiếp tục đồn thổi về những con chó cắn người là pitbull. 

Thế nên, chúng tôi mong muốn những thông tin chuẩn xác về pitbull cần được nhiều người biết và chia sẽ để góp phần giải oan cho giống chó tuyệt vời này đồng thời trân trọng giá trị lịch sử của dòng chó pitbull thuần chủng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét