Maurice Carver master của các master

Maurice Carver sinh vào tháng 11 năm 1916 tại Texas, Hoa Kỳ  là một người dũng cảm, công bằng được bạn bè và nhiều người yêu mến, ngưỡng mộ nhưng cũng bị nhiều người ghen tị, ghét bỏ và sợ hãi. Thật kỳ lạ, điều sau đây giống hệt như điều xảy ra với American Pit Bull Terrier ngày nay, trước dư luận của các quốc gia khác nhau.

Maurice Carver phục vụ trong Quân đội Hoa Kỳ với tư cách là Thủy quân lục chiến, trong một thời gian ngắn và nhờ sức hút của mình, Maurice được đồng nghiệp rất kính trọng. Maurice không vòng vo để nói mọi điều và những gì Maurice nói là chân thành và thẳng thắn. Cách sống này đã mang lại cho Maurice nhiều thù hận và đố kỵ trong lĩnh vực Game Dog.

Từ năm 1927, Maurice Carver, khi đó chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi đã thể hiện sự nghiêm túc và cẩn trọng đối với các ghi chú của Master Perrero. Sau này, Maurice kết hôn với Pat Carver và cả hai đã cố gắng nâng cao chất lượng của những con chó trong trại Mauricer lên mức tốt nhất từng tồn tại trong lịch sử của giống chó này.

Maurice Carver qua đời vì một cơn đau tim vào ngày 11 tháng 11 năm 1979 tại San Antonio, Texas, hưởng thọ 64 tuổi. 

Tại thị trấn Texas, Maurice Carver có một tượng đài để vinh danh chú chó Carver's “IronHead” là di sản mà Maurice Carver để lại cho những người hâm mộ American Pit Bull Terrier thật ấn tượng và trên hết là SỰ TINH KHIẾT trong suốt cuộc đời nhân giống ngay từ đầu.

Maurice Carver (được biết đến với biệt danh “The Silver Fox”, EL Zorro de Plata) là nhà nhân giống đã biết cách tận dụng và bảo tồn những đặc điểm tốt nhất của dòng chó Tudor’s Dibo để cho ra các mẫu vật tiêu biểu là tổ tiên của các dòng chó ngày nay như:

+) Iron Head sau này được ông Hammond nhân giống để cho ra nhánh iron kid ngày này.

+) Snooty được lấy giống từ Art’s Missy là chị em cùng đàn với Boomerang và bán cho Kimsey Wood. Sau này, nhiều nhà nhân giống đã sử dụng huyết thống của Wood’s Snooty để cho ra các nhánh chó chuyên tấn công vào đùi sau, bụng, trym đối thủ. 

+) Bomerang sau này được Pat Patrick pha trộn với nhánh Bolio để cho ra nhánh Buck. 

+) Bolio sau này được nhiều nhà nhân giống sử dụng làm nền tảng để cho cho ra những con chó huyền thoại như: Buck, Mayday, Hauch, Barracuda ...

+) Black Window là sau này được Don MaLoney pha trộn các huyết thống cổ xưa để cho ra nhánh Patrick’s Tombstone 

EarL Tudor là chủ sở hữu của "Dibo" khi Howard Heinzl tặng Dibo cho EarL Tudor và EarL Tudor đã đăng ký Dibo vì vậy mới có dòng chó hay nhất mọi thời đại là “Dibo” của Tudor là huyết thống trụ cột và là khuôn mẫu để Maurice Carver nhân giống ra các nhánh APBT của mình giống các nhà nhân giống khác khác như Howard HeinzL, Earl Tudor, John Fonseca, Leo Kinard, Ralf Greenwood, George Saddler, Ronnie Hyde, Don. Maloney, James Crenshaw, Mc. Cool, Enrique Morfín, Jim Twardowski (R-Gang's), D. Stubbs, Ruben Valenzuela, Gary Hammonds, Bert Sorrel, Floyd Boudreaux, William Lacefield, Pat Patrick, Indian Sonny, Scotty Nelson, Don Mayfield, v.v.

"Iron Head" của Carver là một trong những APBT tốt nhất mọi thời đại và được Maurice ưa thích nhất trong kế hoạch nhân giống của mình. Maurice Carver có một khả năng tuyệt vời hay còn gọi là giác quan thứ sáu khi pha máu để cho ra những lứa tương lai rất phù hợp và thành công rực rỡ. Carver lựa chọn chúng một cách tỉ mỉ để cố gắng thanh lọc chất lượng của con chó của mình nhân giống ra.

Để đưa ra một ví dụ về điều trên, "BuLLyson" khi ở trong sân của Boby Hall, nó đã giao phối với nhiều con cái và tạo ra những con chó "tầm thường" hoặc "bình thường". 

Tuy nhiên, khi "BuLLyson" ở trại Maurice Carver, 90% hậu duệ của BuLLyson trở nên đặc biệt về chất lượng. 

Có thể nhắc đến

HoneyBunch của Crenshaw, 

Midnight Cowboy, Chivo, Piggy của Davis, 

StomperBuLLyson Jr của HaLL & Ray Long, 

Bloody Sunday của Hyde, 

Arty của Ramsey, 

Midnight của WhitseLL, 

Buster của LoPosay sau này bán cho Shivar, 

Golden Nugget của O’s Quinn, 

Macho của Kemmer, 

Tex của Hudson, 

Jeremiah của HoLt, 

Huggy Bear của Doc, 

BojangLes của Benson, 

Nanyaras của Morfin. 

Một trong những chìa khóa thành công của Maurice Carver với tư cách là một nhà lai tạo dựa trên người vợ Pat CarverNếu không có sự đóng góp của người vợ thì trại của Maurice sẽ không được nổi tiếng như ngày nay

Pat Carver thường xuyên tập BuLLyson trên máy chạy bộ, là một chuyên gia về mọi mặt với American Pit Bull Terrier và đã chia sẻ với chồng mình trong nhiều năm, Pat Carver đã có câu nói rất hay “Đằng sau một người đàn ông vĩ đại là một người phụ nữ vĩ đại.

Một người bạn rất tốt của cặp vợ chồng Carver ở Mexico là Don Enrique Morfín ( RIP ) đã tăng chất lượng của các con chó APBT ở Mexico bằng cách nhân giống thuần túy các nhánh chó của Carver và cho chúng thể hiện nó ở Mexico. 

Màu lông ở giống chó này không quan trọng, vì thực tế là chúng có màu lông này hay màu khác sẽ không đóng góp hay loại bỏ bất kỳ phẩm chất hay đức tính nào đối với con vật trong câu hỏi để phát triển một tác phẩm. Maurice Carver và P. Carver's "Stompanato" có 2 màu mắt khác nhau. 

Maurice Carver là nhà lai tạo đã tận dụng lợi thế tốt nhất của di truyền "Dibo" của Tudor, để phát triển sự phân nhánh di truyền của riêng mình với lượng di truyền khá đáng kể của huyết thống DIBO của TUDOR.

Những sự kết hợp di truyền mà Maurice xây dựng là nền tảng vốn đã xa vời của hầu hết các phân nhánh di truyền tốt nhất của giống chó này ngày nay, các nhà lai tạo đã biết cách bảo tồn nó, ít cải thiện nó.

Sự công nhận sau khi Maurice Carver đã qua đời vì nỗ lực trong công việc của ông nhằm giữ cho giống chó thuần chủng nguyên vẹn, không pha trộn hoặc lai tạo với các giống chó khác.  Khi Maurice qua đời, một số kẻ gièm pha chỉ trích có ảnh hưởng trong cuộc đua bắt đầu xuất hiện, là những nhân vật cơ hội, hèn nhát và đố kỵ Maurice Carver để bán chó con, sách của họ hoặc đơn giản là vì mục đích tạo ra sự nổi bật để kinh doanh chó.

Maurice Carver nhận được sự tin tưởng của một số người dạy chó (dogman) giỏi nhất thời bấy giờ, những người hoàn toàn tin tưởng Carver về kiến thức về giống chó mà anh ta sở hữu và đề nghị giúp đỡ anh ta trong mọi việc anh ta yêu cầu, để phát triển toàn diện việc nhân giống và loại bỏ cao của Maurice nhằm chọn lọc chất lượng con giống. 

Một số trong số những dogman này là; Roonie Hyde, Ray Long, Enrique Morfin, Earl Hunter, Ramiro Morales, Baker Davis, Jim Rorex, Bennet Clayton, Jim Stinson, Norman Hooten,  Indian Sonny, Tom Robinson, Floy Boudreaux, Bert Clouse và Andre Giroux v.v… đã tạo thành một đội tuyệt vời do Maurice lãnh đạo và các APBT tuyệt vời đã xuất hiện.

Vào những năm 1968, các dogman như Giroux, Carver, Bert Clouse và Tom Robinson thường tập trung tại trại của Maurice Carver để xem những con chó của Carver và thưởng thức thịt nướng. 

Maurice Carver là người chịu trách nhiệm cho tất cả số lượng lớn APBT này được sinh ra, do đó, về mặt đạo đức, anh ấy là nhà lai tạo của tất cả chúng cho bạn bè của Maurice huấn luyện như 

Carver's (Hyde's) SATCH, 

(Carver's) Long´s BABY (mẹ của MIDNIGHT COWBOY ), 

(Carver's) Hyde's “BLOODY SUNDAY”, 

(Carver's) Hunter´s SAM , 

Carver's (Mofin) RED LADY, 

Carver's Tom's BIG BLACK, 

Ch (Carver's) MORELES NEGRA (BOUDREAUX' LUPE), 

Ch Hooten's BUTHER BOY,

(Carver's) HUNTER TANA,

(Carver's) R. MoraLes´ ÑAÑARAS (BOUDREAUX' T-BELL), 

GR CH (Carver's) Davis´ BOOMERANG , 

(Carver's) Ray Long's TUFFY, 

Ch (Carver's) R. MoraLes´ BLACK LADY (NEGRITA), 

Ch Lara's ODIN (Carver & Morfin), 

Carver's (MoraLes´) ALACRAN, 

(Carver's) Rorex' BLACK LADY, 

(Carver's) Indian BoLio,

 (Carver's) Hunter's RED BUCK, 

Hooten's SNAKE, 

Ch STINSON'S TUFFY, 

(Carver's) CLayton's JAVA, ...

Nhẫn Maurice Carver, được chạm khắc ở Mexico bằng vàng khối với mắt Kim cương và Maurice Carver đưa nó cho người bạn Jim Stinson (Diamond).

APBT Carver đã thành danh rất mạnh mẽ ở Mexico, đặc biệt là dưới bàn tay của Enrique Morfin và Ramiro Morales. Bằng cách này, những thành công của những chú chó Carver tiếp tục ở quốc gia láng giềng, thu hút được một lượng lớn người hâm mộ nhờ chất lượng mà những chú chó này sở hữu.

Máy chạy bộ của Maurice Carver, nhằm huấn luyện cho các APBT của mình

Ông đã bán chiếc máy chạy bộ này cho Randy McCollum vào tháng 9 năm 1979 ngay trước khi ông qua đời vào tháng 11 năm 1979. 

Máy chạy bộ đã được đại tu, trong tình trạng giống như khi Mauritius bán nó. 

Đây chính là chiếc máy chạy bộ đã từng xuất hiện trên trang bìa của Tạp chí Chó thể thao vào những năm 1970, nếu tôi nhớ không nhầm, với Hoa hậu. Mũi nhọn.

Quảng cáo của Maurice Carver trên tạp chí ADBA năm 1976, 3 năm trước khi ông qua đời, nơi chúng ta có thể quan sát thấy, ngoài số điện thoại cũ của ông, những lứa ấn tượng mà ông đã rao bán vào thời điểm đó. Chẳng ai có thể quay ngược thời gian và có được một chú chó con Stompanato với “Missy” của Art hoặc “Cô gái cao bồi lúc nửa đêm” của Carver (con gái của Carver's Satch, ông nội của ông Ronnie), hầu như không có gì.

Tạp chí Sporting Dog Journal đã dành trang bìa của mình để tưởng nhớ Maurice Carver khi ông qua đời vào năm 1979. 

Trong ảnh, Maurice xuất hiện cùng chú chó Skipper của mình. Cũng chính bức ảnh này đã được chọn 27 năm trước để làm trang bìa cho một tạp chí khác, đó là tạp chí Pit Dogs.

Maurice Carver bị buộc tội giết người

BẠN SẼ LÀM GÌ NẾU CÓ NGƯỜI ĐẾN ĐỂ GIẾT BẠN VÀ BẠN NHẬN RA ĐIỀU ĐÓ NGAY TRƯỚC KHI HỌ GIẾT BẠN? 

Một số người đã từng buộc tội Maurice Carver về tội giết người, thậm chí ngày nay một số vẫn tiếp tục buộc tội anh ta. Trong mẩu báo thời gian ở dưới cùng, vụ án được thảo luận. 

Tại phiên tòa, Maurice Carver đã hành động để tự vệ, không có ý định làm hại. 

Carver đã bị xét xử và được tha bổng mà không bị buộc tội khi được cho là KHÔNG CÓ TỘI.

SỰ THẬT SẼ CHIẾN THẮNG (1965)

- Biên tập viên (Pete Sparks) tin rằng sự thật nên được công bố về sự cố đáng tiếc gần đây xảy ra tại nhà của người bạn cũ và đối tác Maurice Carver của chúng tôi.

- Những tin đồn không hay đã không có lợi cho Carver và những người hâm mộ APBT trong vụ này, và vì sự tôn trọng đối với người đồng hương của chúng tôi, sự thật như nó đã xảy ra nên được công bố cho mọi người.

- James C. Brock, 32 tuổi, từng là tù nhân hai lần tại nhà tù tiểu bang vì tội trộm cắp, vào nhà Maurice Carver vào khoảng 3 giờ chiều Chủ Nhật và rút súng ra dọa giết Carver.

- Carver phục vụ trong Thủy quân lục chiến trong Thế chiến thứ hai, và đã được huấn luyện bài bản để chiến đấu. Anh ta đã bị tấn công bởi kẻ tấn công mình, kẻ đã bắn một phát súng hơi thấp, nếu không Maurice sẽ tự động bị suy nhược. Thuốc súng làm cháy quần lót và quần của Carver. Brock rõ ràng đang sử dụng một khẩu súng lục cỡ nòng .45 của Quân đội Anh, và viên cảnh sát (Carver) phát hiện ra rằng một viên đạn đã được bắn vào anh ta và khẩu súng lục vẫn còn 5 viên đạn nữa sẵn sàng bắn vào lúc này, vì vậy anh ta phải làm gì đó cho đúng. đi nếu anh ta muốn giữ mạng sống của mình. Sau đó, trong quá trình kiểm tra của cảnh sát, 5 viên đạn thực sự được tìm thấy bên trong khẩu súng của Brock.

- Carver, trong lúc vật lộn với Brock để giành quyền kiểm soát khẩu súng nhằm cứu mạng anh ta, cuối cùng đã lấy được khẩu súng lục đôi .357 của riêng mình từ ngăn kéo gần bồn rửa. Carver nói với biên tập viên (Pete Sparks) rằng khẩu súng của anh ta được nạp đạn dùng để thực hành mục tiêu, do đó các phát bắn của anh ta gây sát thương rất ít vì những viên đạn này có lực rất nhỏ. Brock bị trúng đạn vào cổ, cánh tay phải, ngực trái, bụng trên và Carver nói rằng mặc dù anh ta bắn vào anh ta, nhưng anh ta mong đợi phản ứng ngay lập tức của Brock do lực đạn của anh ta thấp, vì anh ta đang gặp bất lợi rõ ràng, nhưng anh ta đã bị bắn một cách thần kỳ. xoay sở để thoát khỏi tình huống đó còn sống.

- Carver bị buộc tội giết người, nhưng một giờ sau anh ta được tại ngoại với số tiền bảo lãnh 10.000 đô la.

- Brock được biết đến với việc kiếm sống bằng cách tống tiền mọi người và là một kẻ nghiện cờ bạc. Do những trường hợp này, sự mất mát của Brock sẽ không được ghi nhớ hoặc bỏ lỡ.

- Brock đi cướp Carver vì nghĩ rằng anh ta có rất nhiều tiền, vì anh ta biết rằng Carver sắp đấu một trận và anh ta nghĩ rằng Carver sẽ mang theo năm hoặc sáu nghìn đô la cho trận đấu đó.

- Thẩm phán quận Peter Michael đã hỏi Carver, một trong những luật sư giỏi nhất ở khu vực San Antonio, Fred Semaan, người nói rằng đây là một trường hợp rất rõ ràng về một người đàn ông chống trả để cứu mạng anh ta.

- Những người biết Maurice Carver đều biết ông là một người khó đánh bại, nhưng họ cũng tôn trọng ông vì là một người công bằng.

- Khoảng trống này đã được sử dụng để làm sáng tỏ các sự kiện, như đã đăng trên báo và như đã nói với người biên tập (Pete Sparks).

- Đại bồi thẩm đoàn cho đến nay đã từ chối truy tố Carver, nhưng luật sư của bang vẫn theo đuổi anh ta.

- Người biên tập muốn Carver biết rằng toàn bộ hội anh em APBT đang ủng hộ anh ta.

Biên tập viên Pete Sparks.

Môn thể thao chó săn Dog Hunting

#DogHunting - chó săn là một môn thể thao xuất phát từ phương Tây từ thời xa xưa.Ngày nay môn thể thao chó săn vẫn là 1 trong những môn thể thao được nhiều người phương Tây ưu chuộng.

Cũng giống như đi săn bằng súng thì đây là hành động đi săn giúp giải trí, tiêu khiển và không hề vi phạm pháp luật (thay súng bằng chó).

Bản chất của Dog Hunting là huấn luyện cho những con chó có bản năng săn mồi mãnh liệt, rèn luyện sức khoẻ và giúp ích cho công việc bảo vệ gia chủ, gia đình chủ nuôi. Và có cả website, tổ chức rất đầy đủ đàng hoàng hợp pháp để tuyên truyền về môn thể thao chó săn.

Chó nhà vốn bắt nguồn từ chó sói, rồi loài người đem về lai tạo dần để tạo ra chó cảnh bé tí tí như Chihuahua, chó kéo xe (như Husky), chó chiến đấu (như pitbull) hay các loại chó săn (như Dogo, Becgie, Mastiff ...).


Còn nếu nói về tàn bạo thì cũng tuỳ quan niệm của từng người. Vốn dĩ não bộ con người đã được lập trình để thích những cái máu me ví dụ như đấm bóc. 
Bao nhiêu người bỏ ra cả triệu usd để thưởng cho các anh võ sĩ lên đài đấm nhau. 
Trận đấu nào càng máu me, sưng hết mặt mũi, máu chảy lìa đìa thì khán giả càng hò reo càng sung sướng hơn cả lên đỉnh. Kickbox, MMA, đấm bốc, ... hấp dẫn là vậy.
Dĩ nhiên chả có ai bỏ tiền ra cho 2 thằng đàn ông, 2 con đàn bà lên võ đài để vuốt má nhau âu yếm  nhau cả.

Do đó, những thánh bàn phím lên Mạng Xã Hội chửi bới, phản đối môn thể thao sử dụng chó săn là dã man vô nhân đạo là không đúng, là 1 hành động cảm tính và ko dựa trên bất cứ cơ sở hay lí lẽ pháp luật nào cả. 
Những hôi nhóm yêu động vật chỉ là đạo đức giả chứ không hề quan tâm gì tới động vật cả, họ nhân danh nghĩa yêu động vật để tạo truyền thông không đúng về các môn thể thao giúp tăng cường sức khỏe cho con người. 
Ví dụ như:
Các con lợn, con gà, con vịt công nghiệp bị nuôi trong môi trường chật chội bẩn thỉu, viêm nhiễm, sống khổ sở từ lúc sinh ra tới lúc chết, các anh chị có quan tâm ko ?
Các con trâu, con bò (bạn của nhà nông) bị giết thịt làm món trâu, món bò xào rau muống hàng ngày các anh chị có ăn không, có quan tâm tới trâu, bò được chế biến thơm phức trên bàn ăn của các anh chị không ? 
Bò con bị đối xử vô cùng tàn nhẫn khi bò mẹ vừa đẻ, thì bê con vừa mới há mồm ra định bú những giọt sữa đầu đời trong lành mát dịu thì bị lôi ra ngoài (để vắt sữa của bò mẹ cho nhiều) các anh chị có quan tâm ko ?  
Hay thấy thịt ngon quá là các anh chị lo nghiên cứu ra các món ăn ngon để thưởng thức mỗi ngày ?

Mỹ phẩm son môi các anh chị sử dụng hàng ngày đều phải trải qua 1 quá trình thử nghiệm đầy đau đớn, tàn bạo trên các loại đồng vật như chó, khỉ, thỏ ... các anh chị có quan tâm không ?
Chó săn là những giống chó được lai giống, huấn luyện, đào tạo dùng cho mục đích săn bắn.

Có các kiểu chó săn cơ bản là: Chó săn đuổi (hay chó săn rượt), Chó đánh hơi (hay chó mật thám), Chó chỉ điểm (hay chó tha mồi) và Chó bắt mồi.

Chó săn đuổi hay còn gọi là chó săn rượt là những con chó săn mà chủ yếu săn bắt bằng tốc độ và tầm nhìn. 

Chó đánh hơi hay còn gọi là chó mật thám là những con chó săn mà chủ yếu săn bằng mùi hương chứ không phải là tầm nhìn, chúng không cần phảichạy nhanh. Các giống chó này thường được coi là có mũi nhạy cảm nhất trong số các loài họ chó. Hầu hết chúng có ngoại hình dài, tai rủ giúp thu thập mùi hương từ không khí, đặc biệt là chúng có lỗ mũi lớn và ẩm ướt để xử lý mùi hương tốt hơn.

Chó chỉ điểm hoặc chó tha mồi là loại chó hỗ trợ trong việc tìm kiếm của thợ săn trong một trò săn bắn và thường là các loài chim, đây là dòng chó giỏi tha mồi về cho chủ.

Chó bắt mồi là những giống chó săn to khỏe, cơ thể rắn chắc, chuyên đảm nhiệm việc xử lý những con mồi lớn, hung dữ như lợn rừng hay sói rừng. Những giống chó này thường là những giống chó to khoẻ và lỳ lợm như các loại chó ngao, chó chiến.
Tất cả các nước tiên tiến đều có luật điều tiết việc săn bắn, huấn luyện và sử dụng chó biết đi săn.  
Để phù hợp với nhiệm vụ săn mồi, chó săn chính là những vận động viên chạy siêu hạng do có cấu trúc cơ thể đặc biệt và khả năng xử lý những đoạn đường quanh co mà không phải giảm tốc độ, không phải thay đổi sải chân. Chó săn vẫn luôn giữ sải chân đều đặn dù trên đường thẳng hay đường cong và hoàn toàn chịu được 65% sự gia tăng lực lên các chi. Chó săn đều có tốc độ đỉnh vào khoảng 17 mét/giây, gần gấp đôi tốc độ của con người. 
Thông thường con chó săn tốt là con chó có chân to, mình thon, lông mượt, mũi ướt. Đặc biệt, khi đang ngủ mà con nào ngước mõm lên trên thì con đó một trong những con chó biết săn.
Ở Anh và Ireland, thuật ngữ săn nai có lịch sử được dành riêng cho việc theo đuổi hươu với những con chó săn mùi hương (chó săn hươu).
Để săn được thú dữ và hiếm, chẳng hạn như lợn rừng, ngoài việc thợ săn bắn súng giỏi, họ còn huấn luyện thêm một đội chó săn tinh nhuệ để hỗ trợ. 

Nuôi chó săn là công việc khó khăn từ việc chọn mua chó, chăm sóc, huấn luyện để chúng trở thành những kẻ trinh sát giỏi. Tuy nhiên, nhiều khi chó săn vẫn bị thú dữ cắn chết như: lợn rừng, cọp, mèo rừng. Và những người thợ sắn không bao giờ ăn thịt chó của mình, mà sẽ chôn cất những con chó bị chết đàng hoàng. 

Chó săn ở Việt Nam ngày xưa gọi là mun săn hay chó thoóc, chó đòi. Hồi đầu thế kỷ XX, nhiều người có trang bị có bầy chó săn đông đến 13 con. Trong đó, có con chó săn đầu đàn cực kỳ tinh khôn. Việc mua và nuôi bầy chó săn không đơn giản, phải là những gia đình có điều kiện ít ra họ cũng xuất thân từ tầng lớp trung nông, phú nông. Những chú chó ở đây được chọn cũng rất công phu, chúng phải là những con chó có máu mặt, tai nhỏ và sức rướn, biết đánh hơi và theo sát con mồi. Trong những khu rừng nhỏ tiếp giáp với đồng cỏ ở Đà Lạt, người Thượng dùng chó, dáo mác để săn nai và heo rừng. Người ta dẫn theo đàn chó săn 4-5 con chó săn để săn heo rừng ở vùng U Minh đây là những con chó lai, mỗi con nặng 30– 40 kg, được huấn luyện để săn thú rừng, nhiều nhất là heo, khi phát hiện con thú rừng, chó sẽ bao vây tấn công, người thợ săn phải nhanh chóng chọn hướng tấn công, dùng mác dâm thẳng vào cổ hoặc kẹt nách để hạ gục con mồi.

Ở Việt Nam, từ năm 2010, người sử dụng chó để săn đã huấn luyện chó săn rất tốt. Đàn chó khi ở nhà trông hiền lành nhưng khi vào rừng thì trở thành sát thủ đáng sợ. Những vùng rừng nào từng có đàn chó săn này càn quét thì gần như không con thú lớn nhỏ nào còn sinh sống. Những con chó săn dù thể hình nhỏ gọn nhưng khả năng đi rừng, săn thú của chúng rất đáng khâm phục. Mỗi tay thợ săn thường dẫn theo 2-3 con chó, có khi phối hợp với nhau thành một đàn chó đông đảo. Thường thì thú nhỏ như chồn, cheo, thỏ… đều nằm trong tầm sát hại của đàn chó, nhưng thú lớn như mang, hoẵng cũng khó thoát nếu bị chó vây quanh, sủa inh ỏi cho đến khi bị súng săn hạ gục. Đàn chó còn có khả năng tìm kiếm, xua đuổi các loài thú trên cây như khỉ, vượn, voọc… khiến chúng hoảng sợ, rớt xuống đất hoặc bị dồn vào tầm bắn của thợ săn.

Chó Lài là một giống chó xù thuộc dòng chó cỏ ở vùng núi phía bắc Việt Nam với đặc trưng là bộ lông màu đen. Đặc tính trung thành của chó nhà kết hợp với sự nhanh nhẹn, thông minh, sức mạnh và khả năng săn mồi của sói, tạo nên một giống chó quý hiếm. Đây là loài chó săn thông minh, thính nhạy, mạnh mẽ, hung dữ. 
Chó lài còn là sát thủ của các loại rắn độc, người chủ nghe thấy nó sủa ăng ẳng trong rừng, thì có nghĩa là nó đã bắt được rắn độc hoặc nó sẽ tìm dấu vết thú, lùa thú vào trước họng súng cho chủ bắn..
Người Mông cho rằng nếu gia đình nào có được con chó lài, thì khỏi phải lo miếng ăn, vì người chủ sai bảo, nó sẽ tự mò vào rừng, rồi tha về các loại thú, như bìm bịp, gà rừng, con sóc núi, con cầy hương, chuột núi, dúi…

Chó H’ Mông cộc đuôi là một trong những loài chó săn tốt, với những đặc tính độc đáo và sự thông minh tuyệt vời, chúng có thể lực tốt và bền bỉ. Chúng luôn lì lợm, ít cắn và luôn chỉ nghe theo một người chủ duy nhất, người H’ Mông nuôi loại chó này không nằm ngoài mục đích đi săn và trông coi nhà cửa. 
Chúng có ngoại hình chắc nịch, đầy cơ bắp và chiếc đuôi cụt ngộ nghĩnh. Nanh của loài chó này thường có từ 6 đến 8 cạnh khác nhau (đây là đặc điểm của loài chó săn cổ xưa, theo kiểu cắn cổ con mồi và xé thịt)

Săn lợn rừng
Sử dụng chó săn heo từ thời cổ đại. Chó săn heo rừng được chia thành hai loại loại chó rượt đuổi, và những con chó vây bắt. Những con chó săn quấy rối và săn lùng heo rừng, giữ nó dồn ở một nơi và sủa ầm ĩ để báo động cho các thợ săn đến địa điểm, do đó các thợ săn có thể bắt kịp và giết heo rừng. Người ta thường sử dụng các loại chó Cur như Leopard Cur, Chó lông xoáy Rhodesia, Blackmouth Cur, Blue Lacy, Catahoula và những chó săn chuyên đánh hơi mùi hương như Walker Hound, Foxhound, Plott Hound và Berner Niederlaufhund.
Những con chó chuyên vây bắt con lợn, chúng bám chặt vào con lợn với hàm của mình, điển hình là việc chúng táp và cấu vào tai của lợn. Một khi nó bắt được con lợn, chúng sẽ giữ chặt con lợn bằng cách vít đầu con lợn xuống và ghì chặt cho đến khi các thợ săn đến. Các thợ săn sau đó chạy ra phía sau đít con lợn và giết chết con lợn rừng với một con dao hoặc cây thương, trừ khi mục tiêu là bắt sống, trong trường hợp các thợ săn sẽ tóm và nâng cao một chân phía sau, lật con lợn nằm ngửa và buộc chặt chân của lợn. Những con chó vây bắt thường là các giống chó khỏe như Bully, chẳng hạn như giống như Bulldog Mỹ, Pit Bull, Staffordshire Bull Terrier, Boxer, Bullmastiff, chó ngao, Cane Corso, Dogo Argentino, Dogue de Bordeaux, Great Dane, Neapolitan Mastiff. 
Ở Việt Nam, tại vùng rừng U Minh Hạ nhiều thú, đặc biệt là heo rừng chạy thành từng đàn trong rừng và có những con lợn rừng độc chiếc gọi là Ông Chảng, nặng tới 180 kg, vốn là một con lợn rừng đã trúng bẫy nhưng thoát được. Để thoát bẫy, nó tự cắn đứt chân mình và khi bị mất chân, nó càng hung dữ hơn, khi nó kiếm ăn ở khu rừng ven ấp và hễ gặp người là tấn công, hai cái răng nanh sắc nhọn như lưỡi dao của nó vô cùng nguy hiểm. Nó đã giết 4 trong số 06 con chó săn, nó đã 4 lần dùng răng nanh húc lòi ruột chó, rồi ngoạm đứt họng chó, sau đó nó tiếp tục húc chết thêm một con chó săn đầu đàn, sau đó thì bị thợ săn giết chết bằng mũi giáo đã thọc ngập mang tai, cụ thể là khi phát hiện con heo rừng đang núp trong lùm mịt mùng chang đước và cây ráng. Bầy chó săn bao vây, sủa vang động báo hiệu thì con lợn từ trong bụi rậm đã nhảy phóc ra ngoài, trực diện tấn công con chó đầu đàn, nó đánh bằng nanh một phát lòi ruột con chó đầu đàn.

Săn hổ
Khi gặp phải con hổ, những con chó sẽ bắt đầu sủa dữ dội, đồng thời cầm chân con hổ bằng việc bu vào cắn vào phía chân sau hoặc mông của con hổ nhằm ép buộc con hổ phải quay lại đối đầu với đàn chó. Khi con hổ bị dồn ép và những con chó sẽ sủa rất chói tai làm cho con hổ trở nên cực kỳ căng thẳng. Mặc dù con hổ có sức mạnh rất gê gớm nhưng những con hổ thường không trụ vững trước những con chó và nhiều khi phải tháo chạy, điều này liên tưởng đến việc vây đánh hổ của những con sói lửa.
Người Sán Dìu khi đi săn hổ cũng đen theo những con chó để hỗ trợ và nếu nhà nào có đem theo chó săn thì sẽ được thưởng phần thịt hổ khi săn được. 
Ở Nga, người ta còn dùng chó truy tìm hổ, họ chọn giống chó săn tại Đức, sau khi được đào tạo tại Nga để chuyên đánh hơi phát hiện phân hổ, một con chó nghiệp vụ được đưa tới Campuchia để tìm kiếm dấu vết của hổ tại khu bảo tồn, chúng sẽ kiếm phân hổ tại khu bảo tồn đa dạng sinh học Seima. 

Nhìn chung, các giống chó săn nội địa ở Việt Nam cũng giống như các giống chó nhà rất sợ hổ, khi đánh hơi được mùi của hổ trong bán kính gần 1 km thì hầu hết các giống chó săn cũng không có con nào dám đến gần và biểu hiện của những con chó sợ hổ là chúng cứ quanh quẩn bên con người. 
Ở Miền Tây sông nước, khi đang đi rừng mà thấy đàn chó săn cụp đuôi, sợ sệt co cụm lại là dấu hiệu nhận biết có hổ đang ở gần.

Săn thỏ
Săn thỏ là một môn thể thao cạnh tranh, trong đó những con chó được kiểm tra về khả năng chạy của chúng để có thể rượt kịp và tóm lấy một con thỏ từ thời cổ đại.
Sự rượt đuổi là một kỹ thuật săn bắn lâu đời được thực hành với greyhound, hoặc giống săn đuổi khác. Hình thức lâu đời nhất của săn thỏ chỉ đơn giản là liên quan đến việc hai con chó đuổi theo một con thỏ, kẻ chiến thắng là con chó bắt được thỏ. 
Săn thỏ ở Anh thì người ta cho thỏ chạy khoảng 40–45 km/h (24-26 mph) sẽ kéo dài khoảng 35-40 giây hơn một phần ba của một dặm (0,5 km), sau đó những con chó săn thỏ sẽ đuổi theo bắt đầu bắt kịp với nó. Nhưng những con greyhound lớn hơn nhiều so với thỏ rừng nhưng ít nhanh nhẹn chúng nhận thấy thỏ một cách khó khăn và khó trong việc để làm theo lần theo dấu thỏ.

Săn cáo
Săn cáo thường được thực hiện với một gói con chó săn mùi hương hay còn gọi là chó đánh hơi và trong hầu hết trường hợp chúng được nuôi một cách đặc biệt chỉ để dành cho việc săn cáo. Những con chó được huấn luyện để theo đuổi con cáo dựa trên mùi hương của nó. 
Hai loại chính là chó săn cáo Anh và chó săn cáo của Mỹ. 
Việc sử dụng Chó săn đánh hơi để theo dõi con cáo bắt đầu ở Assyria, Babylon, và thời Ai Cập cổ đại cùng với Hy Lạp và La Mã Săn bắn với con chó săn đã được phổ biến trong thời Celtic Anh, ngay cả trước khi người La Mã đến, và đưa vào đây giống Castorian và giống chó săn Fulpine mà họ sử dụng để săn. Việc săn bắn truyền thống đã được đưa đến Anh khi William Kẻ chinh phục đến, cùng với Gascon và chó săn Talbot.

Săn chuột
Người ta cũng nghiên cứu, huấn luyện loài chó vào mục đích săn chuột, nhằm biến loài chó thành những “cỗ máy” nghiền thịt chuột. Chó vốn không thèm ăn thịt chuột, nhưng nhìn thấy chuột là sẵn sàng cắn chết. Giống chó vốn có sức mạnh, tốc độ, nên nó có thể vồ chuột nhanh như chớp. 
Thông thường, khi thợ săn dắt chó đi theo, nghe tiếng chó sủa, chuột sợ không dám bò ra khỏi hang, chó sẽ đánh hơi ra chỗ ẩn nấp của con mồi, hang nào mà con chó rúc mũi vào ngửi rồi sủa mấy tiếng sau đó cào bới thì có nghĩa trong hang đang có chuột. Nếu chuột chạy ra ngay, chó lập tức đuổi theo và tóm gọn.
Để chọn được chó săn chuột ưng ý thì phải chọn được chó có hình dáng ngực nở, mình trắm, phần đầu trán hơi nhô về phía trước, mũi ba ba để ngửi vật. Để huấn luyện một chú chó thành thục đi bắt chuột cũng phải mất hai năm. 

Xem thêm => https://youtu.be/6EzhBdPuEbM ✓

Sự nhầm lẫn về chó “Pitbull cắn người”

APBT - American Pit Bull Terrier được UKC công nhận giống từ năm 1898 và ADBA công nhận giống từ năm 1909 là một giống chó riêng biệt. 

APBT được các nhà nhân giống chọn lọc theo hướng chiến đấu có cân nặng từ 14-27 kg (30-60 pounds). 

Và theo xu hướng chung thì ngày nay, những con Pitbull thuần chủng chỉ có trọng lượng tối đa là 22-23 kg mà thôi.

Pitbull được xem như là “siêu chó” khi thừa hưởng quá nhiều đặc điểm nổi trội như sự thông minh, trung thành, sức mạnh và lỳ lợm trong chiến đấu đã làm cho nhiều nhà nhân giống mong muốn tạo ra những con “pitbull to lớn” nhằm có thể chiến đấu được với các giống chó to lớn như: Tibetan Mastiff (Ngao Tây Tạng), Tosa Inu (Ngao Nhật), Cane Corso (Ngao Ý), Caucasian Ovcharka (Ngao Nga), Fila Brasileiro (Ngao Brazil), Presa Canario (Ngao Bắc Phi), Boerboel (Ngao Nam Phi), Neapolitan  Mastiff, Dogo Argentino, Doberman Pinscher, Rottweiler, Malinos (Becgie Bỉ) … Và đó là tiền đề để cho ra những dòng chó Bandog và Bully ngày nay.

Về dòng chó bandog Mỹ:

Thuật ngữ Bandog được xuất hiện từ thế kỷ 13, có nghĩa là "những con chó bị xích" "những con chó bị cấm" và trước đây còn được gọi là Mastiff tức chó ngao. 

Bandog Mỹ được bắt đầu nhân giống vào những năm 1970 từ một bác sĩ thú y người Mỹ tên là Swinford nhằm pha trộn Pitbull với các dòng chó Mastiff (Mastiff là giống chó ngao to lớn và rất hung dữ) gồm: 

+) Chó ngao Ý: Neapolitan Mastiff;

+) Chó ngao Nam Phi: Boerboel;

+) Chó ngao Bắc Phi: Presa Canario;

+) Chó ngao Brazil: Fila Brasileiro;

+) Chó ngao Argentina: Dogo Argentino;

và 

+) Pitbull;

Trọng lượng Bandog to nhất hiện nay được ghi nhận là 78,5 kg tên Hulk.

Mục đích sử dụng của bandog là để canh giữ tài sản của gia chủ và bảo vệ chủ trước những kẻ xấu (chó cắn người). Ngoài ra, bandog còn được dung để đi săn rất tốt.

Sau này, nhiều nhà nhân giống đã chọn lọc để nhân giống ra những con bandog thân thiện để làm thú cưng nuôi trong gia đình. 

Tuy nhiên, việc nhân giống bandog cần được kiểm soát cẩn thận để những đặc điểm hung dữ của những dòng chó ngao trong huyết thống của bandog được kiểm soát để không gây nguy hiểm cho con người.

Bully vs Bandog

Về dòng chó bully Mỹ:

Chó Bully Mỹ hay chó Bully (American Bully) biệt danh là kẻ bắt nạt, là một giống chó có nguồn gốc từ Mỹ, được hình thành do lai tạo giữa Pitbull và American Staffordshire Terrier với Bull Terrier từ những năm 1990. 

Ở Mỹ, có 3 tổ chức lớn công nhận giống chó Bully gồm

+) American Bully Kennel Club (Hiệp hội giống chó Bully Mỹ, viết tắt là ABKC);

+) AKC (American Staffor shire terrier); 

+) UKC (American pitbull terrier). 

Mỗi tổ chức sẽ đưa ra những tiêu chuẩn khác nhau về Bully và thành viên tại mỗi tổ chức sẽ được cấp thẻ hội viên. Thẻ này được xem là giấy tờ thông hành hợp lệ của Bully, có vai trò quyết định đến việc sinh hoạt, tham dự các dogshow

Trọng lượng Bully to nhất hiện nay được ghi nhận là vào khoảng 70-80 kg

Mục đích sử dụng của bully là để canh giữ tài sản của gia chủ và bảo vệ chủ trước những kẻ xấu (chó cắn người)

Sau này, nhiều nhà nhân giống đã chọn lọc để nhân giống ra những con bully thân thiện để làm thú cưng nuôi trong gia đình và hình thành nên những nhánh bully rất nhỏ ngày nay. 

Tuy nhiên, việc nhân giống bully cần được kiểm soát cẩn thận để những đặc điểm hung dữ của dòng chó săn Bull Terrier trong huyết thống của bully được kiểm soát để không gây nguy hiểm cho con người.

Về những dòng chó lai có ngoại hình giống Pitbull:

Vào những năm 2010 tới nay, khi danh tiếng về giống chó Pitbull ngày càng được nhiều người nuôi chó trên thế giới yêu thích và săn đón thì nhiều nhà nhân giống đã sử dụng những con bandog, bully, american staffordshire terrier và pitbull để pha trộn với nhau để cho ra những con chó giống pitbull ở đặc điểm nếp nhăn ở mép ít hơn bandog và bully. Chúng ta tạm gọi những con chó này là banpit

Trong nhiều năm, những người kinh doanh chó đã gọi những con banpit là pitbull, mãi đến cuối năm 2019 thì thuật ngữ banpit mới được sử dụng để phân biệt banpit với pitbull.

Những con banpit có trọng lượng trung bình vào khoảng 30-40 kg và rất khó phân biệt chúng với pitbull ngoại trừ trọng lượng và gia phả.

Banpit được dùng để làm chó săn, chó bảo vệ chủ trước những kẻ xấu (chó cắn người) và thú cưng nuôi trong nhà

Mỗi giống chó được lai tạo theo ý đồ riêng của các nhà nhân giống và nhu cầu chó bảo vệ hay chó nghiệp vụnhu cầu chính đáng của những người nuôi chó

Thế nên, chúng ta không nên chê trách bất kỳ aibất kỳ dòng chó nào dù chúng có là bandog hay bully hay banpit ... 

Chúng ta chỉ nên lên án những người nuôi chó vô ý thức đã thả rông chó đi tự do trên đường phố để xảy ra những chuyện chó cắn nhau, chó cắn người hoặc chó đuổi theo người gây tai nạn mà thôi. Những người nuôi pitbull thuần chủng, họ sẽ ko thả rông chó pitbull, sự cố chỉ xảy ra khi con chó của họ bị những động vật thả rông tấn công trước mà thôi. 

Chỉ có những thanh niên choai choai thích đem chó dữ ra doạ người khác sẽ lợi dụng tiếng xấu của pitbull để thể hiện sự hổ báo của mình với xã hội, vì vậy mọi người cần nhìn nhận đúng sự việc để tránh đổ oan cho pitbull.

Và chúng tôi mong muốn những thông tin chuẩn xác về pitbull cần được nhiều người biết và chia sẽ để góp phần giải oan cho giống chó tuyệt vời này đồng thời trân trọng giá trị lịch sử của dòng chó pitbull thuần chủng.

Các dòng chó pitbull thuần chủng sẽ có nhiều nhánh và được pha trộn theo 2 kiểu chơi

1) pitmix, huyết thống pha loãng giúp cho ra những kiểu chó pitbull mới.

2) pureblood, huyết thống đặc để giữ những đặc điểm tốt của tổ tiên.

Những dogman nào đã sở hữu những dòng chó tốt mang dấu ấn riêng của họ, là niềm tự hào của mỗi dogman, thì họ ít khi pr thái quá về chúng, ít chia sẽ và đa phần là họ sẽ chọn lựa người mua chó con của họ. Ko phải ai có tiền cũng có thể mua chó của họ đâu. Vì vậy, người chơi nào phù hợp với quan điểm của họ thì họ mới bán.

Và những dogman này thường sẽ ko có lợi nhuận thông qua việc bán chó con. Bán chó con chỉ nhằm mục đích có thêm bạn chơi mà thôi. 

Thế nên, nếu ace nào có ý định kinh doanh chó pitbull thuần chủng thì ko phù hợp. 

Rất hiếm dogman có lợi nhuận từ việc bán chó con, rất hiếm.

CharLie LLoyd's PiLot và di sản PitBull

Nhà vô địch "CharLie LLoyd's PiLot" được lai tạo bởi John Holden ở Red Lion Inn, Park Street, Walsall, Anh vào năm 1878 có cha là SmaLL’s BiLLy và mẹ là Darby’s Kit. 

PiLot có trọng lượng bình thường là 16,33 kg (36 pound) và trọng lượng thi đấu là 12,25 kg (27.01 pound).

Các tổ tiên khác của PiLot không rõ nguồn gốc, được lai tạo từ những năm 1800 từ những con chó săn cổ của AnhIreLand

Đến năm 1835, khi môn chó đấu bò bị cấm thì các nhà nhân giống tập trung nhân giống và chọn lọc ra những con pitbull cổ xưa theo xu hướng chiến đấu tạo nền tảng để cho ra mẫu vật pitbull hoàn chỉnh như ngày nay.

Vào năm 1881, PiLot được ông Cockney CharLie LLoyd nhập về nước Mỹ để rồi 17 năm sau đó, tổ chức UKC công nhận giống từ năm 1898 và tổ chức ADBA công nhận giống từ năm 1909 thì PitBull tên đầy đủ là American Pit Bull Terrier viết tắt APBT là một giống chó riêng biệt, được các nhà nhân giống chọn lọc theo hướng chiến đấu có cân nặng từ 14-27 kg (30-60 pounds) và chiều cao con đực từ 46-53 cm (18-21 inches) và con cái từ 43-51 cm (17-20 inches).

FCI là Fédération Cynologique Internationale là một liên đoàn quốc tế của một số câu lạc bộ nhân giống các quốc gia có trụ sở tại Thuin, Bỉ do các nhà sáng lập thuộc Pháp, Bỉ, Hà Lan, Áo, Đức thành lập vào năm 1911 tức sau khi pitbull đã trở thành 1 giống chó biểu tượng của Mỹ 13 năm và  người Mỹ không tham gia sáng lập ra tổ chức FCI năm 1911. Do đó, ngày nay khi có nhiều người sử dụng việc công nhận giống của FCI để đánh giá về pitbull Mỹ đã thuần chủng trước đó 13 năm là SAI cơ bản. Mục đích của những người đi theo lập luận này là để tạo ra những nguồn thông tin sai lệch phục vụ cho việc buôn bán những con chó lai và những con chó vẻ ngoài tương đồng với pitbull, những con chó này được nhân giống không theo mẫu vật pitbull ban đầu vì vậy sự ổn định về gen giống không tốt và tiềm ẩn nhiều nguy cơ cho con người.

Nhà vô địch CharLie LLoyd's Pilot và nhà vô địch nữ CharLie LLoyd’s Paddy là tổ tiên của nhiều nhánh chó PitBull hiện đại và đại diện nổi tiếng nhất là nhà vô địch CoLby's Pincher 24w.

Sau đó, từ Pincher 24w mà các nhà nhân giống đã nhân giống ra nhiều nhánh chó Pitbull khác nhau như Tudor’s Black JackRedBoy để rồi cho ra nhiều mẫu vật hoàn chỉnh ngày nay như: Dibo, Bolio, Snooty, Eli, Buck, Jeep, Jocko, Yellow, Mayday, Machobuck, Jumbo, Iron

PiLot trở nên nổi tiếng khi đánh bại con chó "Louis Krieger's Crib" vào ngày 19 tháng 10 năm 1881 tại đất nước Mỹ trong trận đấu có tiền cược là 1,000 $ đô la mỗi bên và được rất nhiều người quan tâm đến xem. 

Truyền thông thời bấy giờ đưa tin rất rầm rộ đã khiến cho PiLot trở thành biểu tượng của môn thể thao Dog-Fighting tại Mỹ và lan tỏa khắp thế giới cho đến ngày nay.

Và sau đây là câu chuyện về môn thể thao: Dog-Fighting thông qua trận đấu giữa PiLot vs Crib

Môn thể thao Dog-Fighting đã tồn tại ở Mỹ hàng trăm năm trước đó và trở thành trở thành một phần của văn hóa Bắc Mỹ vào năm 1817. Nhưng để môn thể thao này được đẩy lên cao trào thì phải nhắc đến năm 1881 khi Kit Burns nuôi những con chó pitbull của mình và chúng rất thành công trong sàn đấu ở 273 Water Street, nơi có những con người hung hãn đã tham gia các trận đấu cá cược từ những năm 1860-1870 dọc theo con sông East River. Có rất nhiều khu vực tương tự như vậy trong New York và Kit Burns là chủ sở hữu Sportsmen's Hall (or Bandbox). Môn thể thao dog-fighting dành cho quý ông đã có những chú chó chiến đấu của Kit Burns rất tốt từ hàng thế kỷ trước. Những trận đấu thử nghiệm thỉnh thoảng vẫn được tiến hành trong khu vực yên tĩnh ở vùng lân cận New York. 

Là một biên tập viên thể thao của một nhật báo đô thị nổi tiếng, trong những năm gần đây, Ihave đã từ chối nhiều hơn một lời mời đặc biệt để tham dự các trận đấu Dog-Fighting. Nhưng vào năm 1881, khi chú chó vện PiLot được nhập khẩu từ Anh về đất Mỹ đã khiến chú chó lông trắng Crib lo lắng, đến khi không còn chút sức để chống trả trước sự tấn công của PiLot và PiLot trở thành nhà vô địch Mỹ, đây là một cuộc thi giữa các tiểu bang với số tiền cược là 2,000$ đã mang một sắc thái quốc tế, được tiến hành với những chuẩn mực đạo đức phù hợp và là một dịp vinh danh bởi rất nhiều người nổi tiếng và được kính trọng nhất trong giới Dog-Fighting thời bấy giờ. 

Sự kiện này không phải là một thứ gì đó ngắn ngủi của sự sang trọng trong môn chó chọi. Thách thức đã được chính thức thông qua National Police Gazette; Richard K. Fox, người đã chú ý đến những con chó chiến đấu, tự hào chấp nhận lý thuyết của các bên liên quan; và ông ấy đã đặc biệt ủy nhiệm cho biên tập viên thể thao của mình, William E. Harding, vào vị trí trọng tài của trận đấu quan trọng này.

Louis Kreiger, ở Louisville, chủ của Crib đã thay mặt thế giới thách thức một chú chó nhập khẩu trong một trận đấu được mô tả là một trận đấu "công bằng-đầu-lượt" với giá 1.000 $ mỗi bên. 

"Cockney Charley" Lloyd, ở New York, đã thực hiện thử thách được đăng trên Gazette và hỗ trợ chú chó chiến đấu của mình, Pilot, một Americananimal. 

Vòng sơ loại của cuộc thi nhanh chóng được hoàn thành, nhưng phải mất một thời gian trước khi lựa chọn Pittsburg, Kentucky là địa điểm tổ chức trận đấu. 

Chính ở bang Kentucky này, các cuộc kiểm tra đánh bắt cá cược chuyên nghiệp đã bị đặt ngoài vòng pháp luật từ lâu, và từ Louisville, một nhà báo nổi tiếng của New York đã mang đến một câu chuyện rất nổi tiếng khi anh ta trở về từ một trong những trận đấu tay không đầu tiên được tổ chức riêng tư ở đó, tức là câu chuyện đáng để đặt ra vì ý nghĩa của nó trong việc thúc đẩy sự tương phản về quan điểm.

Có vẻ như, sau cuộc chiến giải thưởng được đề cập, người đàn ông lịch lãm này là một trong số một phái đoàn của New York, người đã tiến hành vòng 1/8 bằng cách say sưa và tham quan các nhà thể thao của thành phố. 

Đối với trận đấu chó giữa Pilot và Crib, một số phóng viên thể thao tốt nhất từ New York, Chicago, St. Louis, Cincinnati, New Orleans và nhiều thành phố hàng đầu khác đã đến Louisville, gần với địa điểm diễn ra trận đấu

Một số tiền đáng kể đã được đánh cược kết quả trận đấu trên khắp đất nước

Đường sắt Ohio và Mississippi đã phát hành vé tham quan đặc biệt cho trận đấu

Các phái đoàn thể thao đã được sắp xếp gặp nhau tại khách sạn Louisville được chủ trì bởi Alderman Gifford, chủ tịch Hội đồng quản trị Louisville của Aldermen, và bởi  Adam Bly là người đứng đầu của Văn phòng Cảnh sát thành phố Louisville bang Kentucky và những người khác của thành phố

Các Điều khoản Thỏa thuận được ký kết vào ngày 1 tháng 9 năm 1881 sau Công nguyên tại Văn phòng Cảnh sát Gazette, giữa Louis Kreiger, Louisville, Ky., Và Charles Lloyd, New York:

Charles Lloyd, ở New York, nói rằng đồng ý chiến đấu với chú chó lông vện Pilot của anh ta, tai bị cắt và đuôi, chống lại con chó trắng Crib của Louis Kreiger, ở Louisville, con chó trắng bị cắt tai và đuôi, với trọng lượng 28 pound (~12,7kg) bằng số tiền cược là một nghìn đô la ( 1.000 đô la) mỗi bên: 

Trân đấu sẽ diễn ra vào ngày 19 tháng 10, năm 1881 sau Công nguyên, tại hoặc trong vòng bảy dặm từ Pittsburg, Ky. 7 giờ sáng của ngày giao tranh và trận đấu từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối, Richard K. Fox sẽ là bên liên quan cuối cùng và chọn trọng tài. 

Các khoản tiền gửi được thực hiện với Richard K. Fox, của Văn phòng Cảnh sát Gazette, bên liên quan cuối cùng, viz: Khoản tiền gửi đầu tiên là năm trăm đô la (500 đô la) một bên vào ngày 5 tháng 9 năm 1881 và khoản tiền gửi cuối cùng là hàng trăm đô la (500 đô la) một bên để được đăng với Richard K. Fox, hoặc người đại diện của ông, vào ngày 19 tháng 10 năm 1881, và vào ngày và diễn ra cuộc chiến, Louis Kreiger gửi năm trăm đô la (500 đô la) cho bốn trăm đô la (400 đô la) của Charles Lloyd, ở đó là một khoản trợ cấp một trăm đô la (100 đô la) cho các chi phí của Lloyd đến và đi từ Pittsburg, Ky. ' do đó Louis Kreiger đặt cược một nghìn (1.000 đô la) vào chín trăm đô la Mỹ (900 đô la) của Charles Lloyd.

Charles Lloyd và Louis Krieger đồng ý rằng nếu các nhà chức trách can thiệp bằng bất kỳ hình thức nào hoặc cố gắng ngăn chặn trận đấu xảy ra, thì trọng tài sẽ có toàn quyền chỉ định thời gian và địa điểm để tổ chức trận đấu tiếp theo

2 bên cũng đồng ý rằng trọng tài sẽ yêu cầu cân lại những con chó và lần cân nói trên phải được thực hiện trong vòng 30 phút trước thời điểm thi đấu và không con chó nào được phép vượt quá 28 pound (12,7kg).

2 bên cũng thống nhất rằng những người xử lý phải nếm thử nước dùng để tắm cho những con chó của nhau và dùng miếng bọt biển ướt (khăn lau) để cho 2 con chó liếm nước. Sau đó, miếng bọt biển (khăn lau) được sử dụng sẽ được nhỏ nước vào miệng con chó khác để chứng minh rằng không có chất độc hoặc thuốc lạ nào có trong 2 miếng bọt biển (khăn lau) này. Sau khi những con chó đã được nếm thử, cả 2 miếng bọt biển (khăn lau) đều không được thay đổi.

Để tuân theo thỏa thuận này, Charles Lloyd và Louis Kreiger đồng ý tuân thủ các quy tắc được thể hiện trong thỏa thuận này, người bị mất số tiền hiện đã được ký gửi cho bên liên quan. 

2 bên đồng ý rằng trận đấu sẽ được tiến hành theo quy tắc chọi chó (dog-fighting) của Văn phòng Cảnh sát Gazette.

5 giờ sáng ngày diễn ra trận đấu, các con đường dẫn đến bãi tắm đông nghẹt xe cộ đủ mọi hình thức.

Kreiger có Crib trong một chiếc xe buggy, và PiLot được chở trong một chiếc xe ngựa kín. 

Lúc 6:30, cả 2 nhóm đến trang trại của Garr, cách Louisville 6 dặm, 

Cách đó 6 dặm là một cái chuồng cũ kỹ trông thô kệch, mà người viết báo đã cho biết là "đã được trang bị cẩn thận cho một trận đấu chó như thể là chuẩn bị cho một đám cưới

Một cái sàn đấu dài 13,16 feet được dựng lên ở một đầu của nhà kho, và trong tòa nhà cũ nát này, đám đông nhanh chóng chen chúc nhau để có được vị trí xem tốt nhất. 

Tuy nhiên, trọng tài Harding không hài lòng với các điều kiện của tòa nhà, và mọi người bị buộc phải ra ngoài trong khi nhà kho được dọn dẹp lại. 

Sau đó ông Harding đã sắp xếp phù hợp cho cuộc đấu chó. 

Trước khi những khán giả đòi Cockney Charley trả lại tiền vì Cockney Charley là "người không muốn mất một xu cho trận đấu" đã nói rằng mọi người sẽ phải trả 1 đô la để đến và xem trận đấu. 

Một số người đã trả tiền cho "Cockney Charley" nhưng không ít người đã trèo vào qua các lỗ để vào bên trong tòa nhà xem trận đấu.

Lúc đó là khoảng 7 giờ 15 khi những con chó được cân. 

PiLot nặng hai mươi lăm và ba phần tư pound, nặng hơn một phần tư pound so với Crib.

Khi lựa chọn các góc sàn đấu và tắm rửa thì Kreiger đã thắng và quyết định PiLot phải tắm rửa trước

Trang trại của Garr luôn sẳn sàng mọi thứ để 2 con chó tắm rửa. Trong nhà bếp, có hai cô con gái và một em bé của bà Garr, việc tắm chó được thực hiện dưới sự chỉ định của trọng tài. 

PiLot được đặt trong một bồn nước ấm và tắm rửa sạch sẽ, sau đó anh ta được tắm trong sữa ấm, và Kreiger nếm thử nước để xem có quả ớt đỏ nào được bỏ lên mình PiLot hay không

PiLot sau đó được làm khô với khăn quàng cổ đã được trọng tài kiểm tra và sau đó được đắp trong chăn.

Crib sau đó đã được "trải qua cùng một quá trình tắm rửa tương tự" 

Và bây giờ những con chó đã được đưa đến sàn đấu đã được bao quanh bởi một số người đàn ông quan trọng nhất của Louisville

SỰ HẤP DẪN CỦA CROWD VÀ CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU

Sự phấn khích mãnh liệt chiếm ưu thế khi những con chó được đưa vào trong sàn đấu. 

Cảnh sát trưởng Sở Cứu hỏa Louisville Hughes thông báo mong muốn của trọng tài rằng cả 2 người xử lý đều được khám xét. 

Những người xử lý đã tìm kiếm kỹ lưỡng nội thất của nhau, để chắc chắn rằng không có gì được che giấu có thể gây thương tích cho con chó đối thủ. 

Khi nghi lễ khám xét lẫn nhau này kết thúc, người ta đưa ra lời tuyên bố vào lúc 9:20 để thả những chú chó vào sàn đấu. 

Chăn và rọ mõm của những con chó được nhanh chóng cởi bỏ và những con chó được thả tự do lao vào nhau. 

Chúng ta hãy để ông Harding (trọng tài của trận đấu) kể câu chuyện bằng những từ mà ông đã tường thuật trên tờ báo mà ông là biên tập viên thể thao:

Cả hai đều thốt ra những tiếng gầm gừ trầm thấp, và sau đó, với một người bị trói dã man, Crib lao đến góc của Pilot và tấn công đối thủ. 

Crib đã chụp được vào mũi của PiLot nhưng con chó vện (PiLot) đã hất Crib ra và tóm lấy chân phải của Crib.

PiLot đã nới lỏng chân của mình trên chân của Crib để có được một vị trí tốt hơn trên cổ họng của Crib.

Crib đã gỡ đòn thành công và một lần nữa bắt được mũi của Pilot, chỉ để nới lỏng nó gần như ngay lập tức và tóm lấy Pilot bằng gáy và xé toạc, ném PiLot nằm xuống. 

Khi nằm xuống Pilot đã ôm Crib bằng vú và giữ chặt, nhưng không thể giữ được vì quá bất lợi nên PiLot đã buông ra và chụp lấy tai trái của Crib. 

Sau đó, đến lượt Pilot nới lỏng vòng giữ và lấy được chân trước bên trái của Crib giữa các răng hàm.

Khi PiLot siết hàm thì xương ở chân của Crib bị nứt khá rõ. 

Hình phạt khủng khiếp này dường như chỉ khiến chú chó Louisville tức giận hơn, 

Với nỗ lực khủng khiếp, Crib đã ném Pilot 5 lần liên tiếp bằng cách giữ tai. 

Crib lại tiếp tục bắt giữ mũi của Pilot, đòn mũi là đòn ưa thích của Crib và một lần nữa ném con chó New York nằm sàn. 

Nhanh như chớp, Crib buông mũi PiLot và đi đến nhai chân trước của PiLot. 

Với khả năng làm chủ trận đấu mà Crib đang thực hiện, mọi người ở Louisville nghĩ rằng Crib là người chiến thắng gần như chắc chắn trong trận đấu này.

Nhưng bây giờ đến lượt PiLot thực hiện một số cuộc chiến, và cách mà anh ta nhai một cách ngon lành chân trái của Crib thật khủng khiếp. 

Crib, với tiếng gầm gừ, bị bung ra chỉ để được bắt lại theo cách tương tự. 

Với một nỗ lực khác, Crib một lần nữa giành được tự do của mình, và trong suốt 5 phút những con chó đã chiến đấu với nhau bằng cách rong tai, cho đến khi cuối cùng Pilot hạ gục Crib và trong khi giữ nó bằng tai, nó đã đập đầu nó xuống sàn đấu. 

Crib giữ chặt cổ họng của PiLot, và mặc dù chỉ chiến đấu bằng ba chân, nhưng đã thành công trong việc ném PiLot nằm sàn. 

Điều này dường như khiến Pilot cảm thán, vì anh ta đã ném Crib bằng một cái cổ họng và một lần nữa bằng một cái giữ chân sau. 

Crib quay trở lại và cố giữ chân trên Pilot, và sau đó có thêm người đặt cược 100 đô la rằng Crib sẽ thắng cuộc chiến. "Cockney Charley, chủ sở hữu của Pilot" nhận cược ngay lập tức

CRIB ĐANG XUỐNG SỨC, PILOT LÀM CHỦ TRẬN ĐẤU

Cuộc chiến bây giờ đã kéo dài 42 phút
Crib đã lấn lướt trước đối thủ của mình trong trò chơi, nhưng Crib đã quay sang bên cạnh sàn đấu và muốn nhảy ra khỏi sàn đấu thì bị con chó vện vồ lấy và kéo trở lại trận đấu
Crib là một con chó bị ăn đòn áp đảo nhưng vào lúc này PiLot không bằng lòng với chiến thắng mà PiLot muốn giết chết đối thủ trong sàn đấu.
Crib một lần nữa quay sang một bên của sàn đấu và thành công trong việc nhảy ra ngoài sàn đấu.
PiLot theo sau để tóm cho bằng được Crib khi Crib bị người khác tóm lấy con vật cưng Louisville bằng hàm dưới và bám chặt lấy nó, không nhả. 
Mọi người bắt buộc phải nhặt đem những con chó  bỏ vào sàn đấu một lần nữa. 
PiLot đã ném Crib vào góc với một đòn rong tai và giữ miết ở đó. 
Kreiger dùng mũ quạt cho Crib một cách mạnh mẽ, nhưng con chó không còn phản ứng, vì nó đã nhanh chóng thất bại. 
Kể từ lúc này, PiLot không làm gì khác ngoài việc cố gắng giết chết Crib trong sàn đấu.
Cuộc chiến kéo dài đúng 1h 25 phút. 

Ngay khi bên chiến thắng đến kho hàng để khởi hành về lại NewYork, Kreiger bước lên và nói với "Cockney Charley" Lloyd: "Tôi đã nói với bạn là tôi sẽ xử lý nếu tôi thua, và tôi ở đây để giữ lời."
Và anh ấy đã giữ lời. 
Không tránh khỏi nó, quý ông Louisville là một người chơi thể thao kỹ lưỡng. Anh ta đã chứng minh điều này khi cho phép chú chó gần chết của mình được kéo trở lại sàn đầu bởi PiLot. 
Nguồn cung cấp thông tin từ Cảnh sát Richard K.Fox Gazette
Biên tập bởi Edward Van Every
Nhà xuất bản Frederick A. Stokes Company - New York

Và sau đây là câu chuyện về quân khuyển Stubby, biểu tượng của pitbull Mỹ trong chiến tranh thế giới

Vào một ngày tháng 7-1917, anh lính John Robert Conroy, 25 tuổi, nhìn thấy một chú chó nhỏ lang thang trong khuôn viên Đại học Yale (New Haven, bang Connecticut), nơi mà các thành viên thuộc binh đoàn 102 bộ binh đóng quân, chờ ngày ra mặt trận. Con vật tròn trĩnh, đuôi ngắn ngủn thuộc giống pitbull. Conroy quyết định nuôi nó, đặt tên là Stubby, do dáng tròn ủm ấy. 

Một thời gian ngắn sau, Stubby được cả trung đoàn yêu mến và xem nó như con vật đem lại phước lành, gần gũi đến độ Stubby dần trở thành một anh lính nhỏ, tham dự mọi cuộc huấn luyện, biết đứng nghiêm khi kèn trổi lên và học chào theo kiểu lính, được đặc biệt gia giảm để thích hợp với nó. Stubby đáng yêu đến độ viên chỉ huy trung đoàn cho phép nó được ở cạnh các quân nhân, giúp nâng cao tinh thần của họ, trong khi quy tắc cấm loài vật trong trại lính.

Stubby trở nên gần gũi với các binh sĩ của trung đoàn (nhất là với John Robert Conroy) cho đến ngày trung đoàn lên tàu để đến châu Âu tham chiến. Conroy giấu con chó dưới áo khoác, lên tàu SS Minnesota, rồi lại giấu nó trong hầm than. 

Giữa hải trình, con chó bị phát hiện và được giới thiệu với các thủy thủ. Stubby đáng yêu đã nhanh chóng chiếm được tình cảm của các lính thủy, một thợ máy còn chế những thẻ bài quân nhân dành cho chú chó. 

Một câu hỏi hóc búa được đặt ra cho John Robert Convoy: 

Tiếp tục giấu con chó cho đến lúc tàu cập bến? 

Đưa chó vào trong các chiến hào lúc giao chiến? 

Dù gì bí mật cũng bị cấp trên phát hiện. 

Chỉ huy của Convoy, Đại tá John Henry Parker, vốn tính khí lầm lì, hẳn sẽ không chấp nhận một vị khách không mong muốn kiểu này. 

Thế nhưng thực tế đã diễn ra hết sức bất ngờ và thuận lợi. 

Stubby thông minh đã “lấy lòng” vị đại tá khó tính bằng một kiểu chào nhà binh thật chuẩn. 

Vẻ đáng yêu của Stubby như một thứ chìa khóa vạn năng mở được mọi cánh cửa. 

Stubby được phép ở cạnh chủ, với một giấy phép đặc biệt của trung đoàn, như một con vật đem lại may mắn, đến mặt trận Pháp.

Trung đoàn đặt chân đến chiến trường vào ngày 5-2-1918

Stubby thích nghi rất nhanh với môi trường mới. Không còn thói quen gây ồn ào hay những cái chào khiến phải bật cười. Con vật đã nhanh chóng đối mặt với sự nguy hiểm của chiến tranh. 

Chỉ ít lâu sau khi đến nơi, Stubby hít phải hơi mù tạt ở Chemin-des-Dames, được đưa vào bệnh viện và được quan tâm chăm sóc. Trong rủi có may, sự cố này khiến Stubby nhận biết chính xác mùi của khí này và không thiếu cơ hội sử dụng kiến thức ấy một cách hiệu quả, một khi trở lại mặt trận. 

Vài tuần sau, khi đội quân còn đang yên giấc, một cuộc tấn công mới bằng khi độc khởi sự. Stubby nhận ra tức khắc, chạy và sủa ầm ĩ, đồng thời cắn áo đánh thức mọi người kịp lúc, trước khi họ hít phải một liều gây chết. 

Vào cuối chiến tranh, những cuộc tấn công bằng khi độc tăng gấp bội nên các binh sĩ phải mang mặt nạ.

Trong thời gian 210 ngày trên chiến trường và tham gia 17 trận chiến, Stubby có khả năng phát hiện những người lính Mỹ bị thương (qua tiếng nói và quân phục) và sủa báo hiệu vị trí cho đến khi bác sĩ đến giúp nạn nhân. 

Với những người bị thương vẫn còn có thể di chuyển, Stubby hướng dẫn họ đến trại. 

Còn với những ai bị thương nặng, nó ở cạnh bên để an ủi họ. 

Cũng có lời đồn rằng Stubby được sử dụng như một giao liên trong chiến hào, nó báo hiệu bằng tiếng sủa hay bằng cách vẫy đuôi sự xuất hiện gấp rút của đạn pháo hay quân địch. 

Một sự cố càng củng cố huyền thoại của quân khuyển Stubby

Một ngày nọ, Stubby bất chợt gặp một người lạ, đang vẽ bản đồ các đường hào của quân Đồng minh. Người này cố trấn an Stubby khi nó bắt đầu sủa ầm ĩ. 

Nghe tiếng Đức, con chó lao đến, gã kia chạy trốn, bị chó cắn vào chân, rồi kéo ống quần giữ rịt kẻ kia, cho đến khi binh sĩ Mỹ chạy đến. 

Vụ bắt giữ một điệp viên của kẻ địch là dịp để chỉ huy trưởng trung đoàn 102 thăng hạng trung sĩ cho Stubby.

Bên cạnh đó, Stubby là sự nâng đỡ tinh thần rất quan trọng cho các quân nhân trong chiến tranh. 

Nghịch lý thay, vai trò này được thừa nhận khi Stubby bị thương do lựu đạn, nó bị nhiều mảnh găm vào ngực và chân, và được chuyển đến bệnh viện thuộc hội chữ thập đỏ để được phẫu thuật, như mọi quân nhân. 

Vì con chó đã trở thành một biểu tượng nên thật vô lý nếu không được điều trị tử tế.

Sau một thời gian điều trị, ngay khi vừa hồi phục, có thể đi được, Stubby đã dạo qua các phòng của bệnh viện để an ủi những thương bệnh binh khác. 

Sau trận đánh ở Château-Thierry, những phụ nữ vùng lân cận đã may cho Stubby một chiếc áo khoác da vừa vặn và xinh xắn, mà sau này để gài các huân chương được tặng vì lòng dũng cảm của nó. Nhờ vậy, người ta có thể nhận ra chú chó nổi tiếng ấy ngay tức khắc. Hơn nữa, cái tên Stubby cũng được thêu trên áo.

Khi trở về Mỹ, cái tên Stubby được nhắc đến đầu tiên trong nhật ký chiến tranh, không chỉ được mời dự các cuộc tuần hành của cựu chiến binh, mà còn được gặp Tổng thống Mỹ Woodrow Wilson, Waren G. Harding và Calvin Coolidge, được bắt tay các vị ấy. 

Cũng vào thời gian ấy, Stubby được cử làm thành viên trọn đời của Đội cựu binh Mỹ, Hội thanh niên Cơ Đốc YMCA, Hội Chữ thập đỏ Mỹ.

Năm 1921, Stubby được tướng John Pershing trao huân chương vàng của Hội Giáo dục Nhân đạo, vì sự tận tâm phục vụ. 

Những tưởng thưởng khác gồm có: huân chương Pháp cho trận đánh ở Verdun, huân chương cho trận Chateau-Thierry, huân chương cựu binh New Haven hay huân chương tưởng niệm cuộc chiến tranh 1914-1918. 

Như một biểu tượng, Stubby xuất hiện trong nhiều cuộc trình diễn.

Dù gì đi nữa, sau tất cả những sự cố, Stubby có được thứ mà mọi con chó thích nhất trên đời: được ở cùng với chủ

Khi John Robert Conroy quay trở lại Đại học Georgetown để học luật, Stubby cũng theo cùng, ngay lập tức trở thành “linh vật” mới của Georgetown Hoyas, đoàn vận động viên của Đại học Georgetown. 

Stubby chết năm 1926, trong giấc ngủ và trong vòng tay của người đã đón nhận nó ở Yale.

Có cả một cáo phó dành cho Stubby trên tờ The New York Times, như một anh hùng nhỏ thật sự. 

Một điều thú vị: cấp bậc của Stubby trong quân đội cao hơn chủ chút ít, trung sĩ Stubby và hạ sĩ John Robert Conroy. 

Xác của Stubby được nhồi rơm và được trưng bày ở bảo tàng lịch sử Smithsonian (Washington D.C.)

Một phim hoạt hình với tên Sgt Stubby: An American Hero ra mắt vào năm 2018.

Ngày nay, nếu nói đến các giống chó cắn người thì mọi người thử tìm hiểu về các giống chó như: Tibetan Mastiff (Ngao Tây Tạng), Tosa Inu (Ngao Nhật), Cane Corso (Ngao Ý), Presa Canario, Caucasian Ovcharka (Ngao Nga), Fila Brasileiro (Ngao Brazil), Boerboel (Ngao Nam Phi), Neapolitan  Mastiff, Dogo Argentino, Doberman Pinscher, Rottweiler, Malinos (Becgie Bỉ) hay chó Phú Quốc, chó cỏ VN ... để có thêm thông tin về các dòng chó cắn người.

Vì sao, hễ có sự việc chó cắn người thì mọi người cứ nghĩ đến chó pitbull ? 
Lý do là do chủ sở hữu của #Facebook và #Google là những người muốn dìm giống chó pitbull (nguyên nhân thực sự thì không ai rõ) thế nên những từ khoá liên quan đến pitbull cắn người được ưu tiên khi tìm kiếm thông tin chó cắn người.

Vì vậy, những nhà truyền thông tuy thừa biết những con chó cắn người vốn dĩ không phải là pitbull nhưng họ vẫn cố tình quy chụp những con chó này là pitbull để tăng lượt view, tăng tương tác.

Những người am hiểu thì họ thừa biết pitbull thuần chủng rất khó cắn người nhưng những người không am hiểu là những "giáo sư google" sẽ dựa vào những thông tin sai lệch để lại tiếp tục đồn thổi về những con chó cắn người là pitbull. 

Thế nên, chúng tôi mong muốn những thông tin chuẩn xác về pitbull cần được nhiều người biết và chia sẽ để góp phần giải oan cho giống chó tuyệt vời này đồng thời trân trọng giá trị lịch sử của dòng chó pitbull thuần chủng.